Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị đốt ở ruộng ngô

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Phó Cảnh Hữu cho rằng những thanh niên trí thức đến từ thành phố thì đều không biết phân biệt ngũ cốc, ngay cả lúa ở ruộng nước hay trồng trên núi cũng không biết.

Lục Diểu hừ nhẹ một tiếng: “Khinh ai đấy!”

Cô chưa từng trồng trọt, nhưng cô đã từng trồng hoa, chuyện này không phải cũng giống như chuyện nấu nướng đó sao?

Đào hố, gieo hạt, bón phân.

Bắc nồi lên bếp, cho dầu vào, xào thơm phức, đều là quá trình giống nhau thôi.

Cỏ dại rung rinh, gió thổi nhè nhẹ, dọc đường đi có thể nghe thấy tiếng chim quốc kêu.

Lục Diểu ngâm nga một làn điệu dân ca không tên, vừa đi được một đoạn lại tò mò hỏi: “Đi từ trong thôn đến phía tây gần hơn mà? Sao anh lại bị lừa tới đây?”

Phía sau núi cũng không cao lắm, đi vòng vòng cũng có thể đến mảnh ruộng phía tây, nhưng điều kiện ở đây là ‘đi vòng vòng’.

Phó Cảnh Hữu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhắc nhở Lục Diểu: “Đến rồi.” Sau đó tránh qua Lục Diểu, gánh thùng đi như bay về phía đường dốc phía tây.

“Đồ kỳ cục.” Lục Diểu lẩm bẩm một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn về phía đồng ngô bên cạnh.

Đường vòng quanh núi, nhìn có vẻ giống ruộng bậc thang, chỉ có điều ở đây là ruộng cạn, không phải ruộng nước.

Ở nơi có địa hình cao thì trồng ngô, ở chỗ thấp trồng lạc, nhiệm vụ hôm nay của cô là nhổ cỏ hết ba phần ruộng, hoàn thành được tính bốn điểm công.

Lúc đến mấy chú mấy bác đó nói ở vùng núi một khối đất là một phần đất, ba phần đất cũng không nhiều, bảo Lục Diểu làm cho tốt.

_(*) Một phần đất bằng khoảng 970m 2 . _

_(*) Một phần đất bằng khoảng 970m 2 . _ 2

Lục Diểu tin là thật, nhưng nhìn ba khối đất dạng bậc thang ở trước mắt, cô thật sự muốn xỉu ngang.

Như vậy mà không nhiều ư?

Là rất rất nhiều mới đúng!

Trong lòng Lục Diểu đã có ý định bỏ cuộc luôn, chắc chắn cô không thể làm hết nhiều như vậy, nhưng lòng hiếu thắng của cô không cho phép cô còn chưa bắt đầu mà đã từ bỏ.

Kết quả là, Lục Diểu đội nắng xen kẽ với bóng cây lưa thưa, bắt đầu làm việc với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô nhận ra cây ăn quả, cây nông nghiệp, nhưng phần lớn những cây non trong vườn ươm thì cô đều không nhận ra, lúc làm cỏ cũng căn cứ vào độ ngay ngắn của cây con mà phân biệt đâu là mầm ươm đâu là cỏ.

Khi có xã viên đi ngang qua nhìn thấy, thỉnh thoảng sẽ dừng bước lại khen cô ‘làm tốt lắm’, bởi vậy mà Lục Diểu suy đoán, hẳn là cô không nhổ nhầm mầm ươm ngô.

Chỉ có điều mấy xã viên đó cũng rất đáng ghét, bởi vì mỗi lần khen cô xong sẽ châm biếm cô, nói cô làm câu giờ, làm như vậy thì ba phần đất chắc phải làm đến sáng mai.

Làm Lục Diểu tức không chịu được.

Ruộng không nằm trong phạm vi rừng cây, một bên bờ ruộng chỉ có một vài cái cây cao khoảng hai mắt, nhưng cây rất gầy yếu.

Mặt trời càng ngày càng lên cao, bóng cây trên ruộng cũng càng ngày càng nhỏ, Lục Diểu không có mũ rơm che nắng, cộng thêm việc vì để tiết kiệm khẩu phần lương thực nên ký túc xá thanh niên trí thức chỉ có buổi trưa và buổi tối mới có thể nấu nướng.

Buổi sáng cô chưa ăn gì, lại ở dưới nắng to lâu như vậy, trước mắt không khỏi choáng váng, cả người từ trên xuống dưới đều rất khó chịu.

Lục Diểu chống cái cuốc ngồi xổm người xuống, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, một cái tay khác lại không biết ấn vào cái gì mà lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhức, giống như là bị mấy chục cái kim đâm vào vậy.

“A.” Cô kêu lên một tiếng rồi rút tay về, lòng bàn tay hơi đỏ lên, không có chút vết thương nào, thế nhưng mà cơn đau nhức kia vẫn đang kéo dài và lan rộng ra.

Đau đến mức mà lông tơ sau gáy Lục Diểu đều dựng ngược lên, vô thức gãi một cái, cái gãi này làm cơn đau càng rõ ràng hơn, cô không nhịn được mà nức nở, nghẹn ngào một tiếng, con ngươi đen nhánh rưng rưng nước mắt.

Phó Cảnh Hữu gánh chuyến phân bón thứ hai đi về hướng ruộng bông phía tây, lúc đi ngang qua ruộng ngô, ánh mắt vô thức nhìn về phía dưới ruộng ngô.

Thấy cô gái đó ngồi dưới đất, anh chỉ cho rằng Lục Diểu mệt nên ngồi nghỉ, bước chân chỉ chậm lại nửa nhịp nhưng cũng không để ý lắm, đang chuẩn bị đi tiếp thì bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh nức nở nũng nịu của cô gái kia, giống như là đang khóc.

Phó Cảnh Hữu do dự một chút, đứng trên đường nói: “Mệt thì tìm chỗ nghỉ một lát, khóc cái gì?”

Cô gái nhỏ không nói gì, âm thanh nức nở lại càng to hơn.

Phó Cảnh Hữu buông đòn gánh xuống, chân dài bước vào ruộng ngô, hỏi: “Rốt cục cô bị làm sao thế.”

“Có cái gì cắn tôi!”

Lục Diểu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng nhìn về phía Phó Cảnh Hữu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như bánh bao nhăn lại, đôi môi đỏ mọng bị cô cắn càng đỏ hơn.

Lúc không có ai hỏi còn đỡ, có lẽ cô chỉ rơi vài giọt nước mắt là không sao nữa, nhưng bây giờ bị Phó Cảnh Hữu hỏi, bỗng nhiên cô không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống ào ào.

Lục Diểu khóc lóc: “Hu hu hu, đau quá..!”

Bước chân của Phó Cảnh Hữu dừng lại, có một khoảnh khắc anh thấy tay chân luống cuồng.

Nhưng Lục Diểu khóc thật sự rất đáng thương, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, bước chân chầm chậm đến bên cạnh Lục Diểu: “Cái gì cắn cô?”

Một tay Lục Diểu ôm trước ngực, Phó Cảnh Hữu kéo cổ tay cô , bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Cắn vào chỗ nào rồi?”

Lục Diểu chỉ chỉ vào lòng bàn tay: “Ở đây…”

Làn da của cô gái nhỏ rất trắng, lòng bàn tay cũng trắng nõn nà, Phó Cảnh Hữu nhìn thoáng qua thì không thấy gì cả, bèn hỏi cô: “Chỉ là đau thôi hay là thế nào?”

“Thì là đau lắm luôn!” Lục Diểu khịt khịt mũi, trả lời với tiếng khóc nức nở, giọng nói như nũng nịu: “Còn hơi ngứa nữa, sau khi tôi gãi lại càng đau, ở đây này!”

Lục Diểu thút tha thút thít, nói năng lộn xộn: “Tôi cảm thấy càng ngày càng đau!”

Lòng bàn tay Lục Diểu không có vết thương, nhưng nghe cô kể thì Phó Cảnh Hữu cũng xác định là có con gì đó quấy phá.

“Bị cắn ở đâu?”

Lục Diểu chỉ vào bên cạnh, Phó Cảnh Hữu trực tiếp đứng dậy đi qua trước mặt Lục Diểu, lục lọi tìm kiếm chỗ mầm ươm bắp và đám cỏ dại kia, chỉ có điều một lúc sau anh cũng ‘a’ một tiếng rồi rút tay về.

“Sao rồi?” Hàng lông mi dài của Lục Diểu vẫn ươn ướt, cô cũng căng thẳng lên, cũng không để ý đến khóc nữa, hỏi: “Anh cũng bị cắn rồi à?”

Phó Cảnh Hữu rút tay về, nơi anh bị trúng chiêu là ở chỗ giao nhau giữa ngón cái và ngón trỏ mu tay trái.

Trường hợp của anh khác với Lục Diểu, chỉ chốc lát sau chỗ da tay anh đã sưng lên một cục.

Lục Diểu kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao anh còn bị nghiêm trọng hơn tôi!”

Bị bọ nẹt xanh đốt đều giống nhau, chỉ là biểu hiện ở lòng bàn tay và mu bàn tay thì khác nhau mà thôi.

Ở tay đau tê một trận, Phó Cảnh Hữu lơ đãng chà xát, kịp thời sửa lại lời cô: “Không phải là cắn, là đốt.”

Tìm đến chỗ vừa rồi bị đốt, Phó Cảnh Hữu bắt được đầu sỏ sau một cây cỏ, một con bọ nẹt xanh toàn thân xanh rì, trên thân đầy lông sắc nhọn.

“A a …”

Lục Diểu nổi da gà khắp người, sợ hãi lùi về đằng sau.

Cô không sợ rắn, không sợ rết, nhưng mấy con giun con sâu này cô thật sự không thể tiếp nhận được.

Thấy cô sợ hãi, Phó Cảnh Hữu bèn cầm cái cọng cỏ kia ra xa một chút, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Lời này của Phó Cảnh Hữu rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.

Phàm là những người lớn lên trong thông đều biết, bị bọ nẹt xanh đốt thì sẽ bị đau mấy tiếng đồng hồ.

Nếu là diện tích bị đốt lớn, vậy thì có thể mất nửa cái mạng.

Quả nhiên, Lục Diểu lại rưng rưng nước mắt, bờ môi run run rồi bĩu xuống: “Đau!”

Nóng rát, còn đau hơn bị kim đâm.

Mười tám năm qua cô đã từng nhận tổn thương, nhưng cái đau đó hoàn toàn không thể so sánh với cơn đau trước mắt được.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.