Bọ nẹt xanh
“Cô nhắm mắt lại đi, tôi xử lý cho cô.”
Lục Diểu hơi mím môi, nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại.
Phó Cảnh Hữu xác định cô đã nhắm mắt lại, lúc này mới lấy một mảnh lá cây dài từ bên mầm ngô.
Nghe thấy tiếng động, Lục Diểu hỏi: “Anh xử lý như thế nào? Xong chưa?”
“Sắp xong rồi, đừng mở mắt.”
Lục Diểu ngoan ngoãn duy trì tính trạng nhắm mắt.
Phó Cảnh Hữu dùng lá ngô tóm lấy con bọ nẹt xanh, bóp một cái, con bọ nẹt xanh chết tươi ngay tại chỗ, trong thân thể xanh rì tràn ra một chất lỏng màu xanh nhạt.
Thả con bọ nẹt ra, Phó Cảnh Hữu lại cầm lấy tay Lục Diểu kéo qua, thấp giọng dặn dò: “Đừng mở mắt ra đó.”
Hẳn là nhìn thấy sức lực yếu ớt của cô gái này, cộng thêm việc cô gái này lại sợ con bọ nẹt xanh, sợ cô không phối hợp cho nên mới làm theo cách này.
“Đau quá…” Lục Diểu khe khẽ kêu lên: “Tôi biết rồi, anh nhanh lên!”
Phó Cảnh Hữu không chần chừ nữa, bôi chất lỏng trên lá ngô vào lòng bàn tay Lục Diểu.
Khi Phó Cảnh Hữu nói một tiếng ‘xong rồi’, Lục Diểu cảm giác hình như không đau lắm nữa.
Hiệu quả cũng rõ ràng quá đi!
Đôi lông mày nhíu chặt của Lục Diểu dần dần giãn ra, cô hỏi Phó Cảnh Hữu: “Anh làm như thế nào vậy? Hình như không đau lắm nữa.”
“... Thảo dược đặc biệt.”
Phó Cảnh Hữu tùy tiện bịa một cái, sau đó bôi chất lỏng còn lại trên lá ngô lên mu bàn tay mình, sau đó đứng dậy đi về phía con đường nhỏ, nói: “Không sao rồi, cô làm việc đi.”
Lục Diểu nhìn lòng bàn tay, rồi lại quay đầu nhìn Phó Cảnh Hữu, như nghĩ đến gì đó, cô gọi anh: “Này! Phó Tiểu Lục.”
Phó Cảnh Hữu nghiêng đầu nhìn cô, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt trước đó.
Lục Diểu cắn răng, chống cuốc đứng lên, không biết vì phơi nắng hay là vì nóng mà khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ ửng lên: “Lần trước anh nói biết đan mũ rơm, gần đây tôi không có cơ hội đi lên thị trấn, lúc anh rảnh có thể đan giúp tôi một cái được không?”
Phó Cảnh Hữu lạnh nhạt từ chối: “Không được, không rảnh.”
“Coi như giúp tôi một chút không được sao?” Lục Diểu không chịu từ bỏ, nhỏ giọng nũng nịu nói: “Tôi không để anh làm không công đâu, bao nhiêu tiền tôi trả cho anh!”
Phó Cảnh Hữu không nói gì, gánh đòn gánh lên rồi rời đi.
Lục Diểu giậm chân một cái, cao giọng gọi: “Phó Cảnh Hữu!”
Phó Cảnh Hữu lập tức dừng chân, quay người lại nhìn Lục Diểu.
Không có nhiều người biết tên thật của anh, người gọi anh như thế càng ít.
Sao cô lại biết?
Phó Cảnh Hữu nhíu mày, rất muốn hỏi Lục Diểu một chút, nhưng lúc anh quay người Lục Diểu đã nắm trúng thời cơ, được nước lấn tới: “Xin anh đó, hãy giúp tôi lần này đi!”
Dường như nũng nịu đã trở thành thủ đoạn mà cô hay dùng, Phó Cảnh Hữu biết mình nên từ chối, thế nhưng mà, không hiểu sao cứ luôn cảm thấy có chút trái lương tâm…
Gió trên núi thổi lao xao, có người đi dọc theo con đường núi đi về phía bọn họ.
Sợ Lục Diểu lại làm loạn lên, vậy thì sẽ bị đồn đaij những lời không tốt cho cô, Phó Cảnh Hữu thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
Lục Diểu vui mừng vô cùng, bờ môi căng mọng lập tức cong lên một độ cong đẹp mắt, thừa cơ yêu cầu: “Tôi sợ cháy nắng, vành mũ phải đan dày và rộng chút nhé!”
Phó Cảnh Hữu không trả lời, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm ‘đúng là đại tiểu thư nhà tư bản’, đôi chân dài của anh bước đi, gánh thùng mà như giẫm lên gió núi, nhanh như chớp.
“Thật là, có nghe tôi nói gì không đấy?”
Lục Diểu nhỏ giọng hừ hừ, nghiêng người sang trông thấy một mảnh lớn cây ngô non xanh mơn mởn trước mắt, cô chỉ cảm thấy choáng váng cả người, chỉ muốn ngất luôn đi cho rồi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Nhâm Băng Tâm và Cảnh Tiểu Vân hỏi người ta xem Lục Diểu làm việc ở đâu, buổi trưa lúc tan ca, hai người đi dọc theo sườn núi đến chỗ ruộng ngô, định gọi Lục Diểu cùng trở về.
Kết quả vừa đi đến gần ruộng ngô thì nhìn thấy Lục Diểu đang ngồi xổm ở dưới ruộng, cây cuốc dựng ngược ngược sau lưng miễn cưỡng cung cấp cho cô một bóng râm che cho cô.
“Lục Diểu à, sao cậu lại nhanh trí như vậy nhỉ?” Cảnh Tiểu Vân vui vẻ: “Sao làm được hay vậy?”
Lục Diểu mệt mỏi lắc đầu: “Còn chưa đủ.”
Cô đã cố gắng lắm rồi, mệt mỏi đến mức cánh tay sắp gãy rồi, chưa kể lòng bàn tay bị nổi bọng nước, mà trên mặt, trên người, chỗ nào cũng đau mỏi, thật sự là không làm nổi nữa rồi.
Cảnh Tiểu Vân hỏi: “Còn nhiều nữa không?”
Lục Diểu chỉ xung quanh: “Chỗ này, chỗ kia, chỗ kia nữa, đều là của tôi.”
Dưới ánh nắng chói chang, Cảnh Tiểu Vân không mở nổi mắt, híp mắt nhìn theo phương hướng mà Lục Diểu chỉ, nhìn xong cô ấy tặc lưỡi nói: “Ái chà chá, sao cậu lại lề mề như vậy? Chỉ có chút đấy việc, cậu đã almf được một nửa chưa?”
Lục Diểu cao giọng phản bác: “Sao chưa được một nửa?”
Vừa đúng một nửa rồi đấy được chưa? Một nửa này suýt chút nữa thì lấy mạng cô luôn rồi đó.
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, cậu và Nhâm Băng Tâm đi về trước đi, tôi làm cho cậu!”
Cảnh Tiểu Vân nhận lấy cái cuốc, còn nói: “Nhâm Băng Tâm, cậu về tiện thể hấp thêm cho tôi một củ khoai tây, buổi sáng chưa ăn gì, tôi đói lắm rồi đây.”
Nhâm Băng Tâm gật gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Lục Diểu thật sự không ổn, cũng không nhăn nhó nữa, cả người giống như con đỉa, hận không thể dính lên người Nhâm Băng Tâm.
Nhâm Băng Tâm dìu cô đi về.
Bởi vì khoảng cách gần, Nhâm Băng Tâm cũng thấy rõ tình hình của Lục Diểu: “Chúng ta cũng nên làm cái mũ, mặt cậu bị cháy nắng quá rồi.”
Lục Diểu vội vàng đứng dậy: “Thật không?”
Lúc đó chảy mồ hôi, Lục Diểu cảm thấy trên mặt nóng rát vô cùng, nhưng bởi vì trên tay nổi bọng nước rất đau, nên cô chỉ chú ý trên tay, không quá để ý đến trên mặt.
“Có nghiêm trọng không? Có phải là tôi bị biến dạng rồi không?”
Lục Diểu không thể chấp nhận nổi hai chuyện, một là lợi dụng cô, can thiệp vào cuộc đời của cô, một cái khác chính là liên quan tới mặt!
Nếu như nhất định phải chọn một trong hủy dung và biến dạng, vậy thì nhất định cô sẽ chọn cái chết!
“Không sao đâu, vẫn đẹp lắm!”
Trông thấy vẻ mặt Lục Diểu như trời sập xuống đến nơi, Nhâm Băng Tâm nhỏ giọng an ủi: “Chỉ là hơi đỏ lên chút thôi, về dùng nước lạnh rửa qua chút là ổn thôi.”
Lục Diểu nghi ngờ: “Thật không?”
Nhâm Băng Tâm lại gật đầu lần nữa: “Thật.”
Thực ra không phải…
Làn da của Lục Diểu rất trắng, là kiểu trắng nõn nà, nhưng lúc này sắc mặt cô tái nhợt, chưa kể trắng bệch mà hai bên má còn bị bong da, màu đỏ của máu rất rõ ràng, nhìn khá sợ.
Cô yếu ớt và yêu cái đẹp như vậy, tình huống này có thể nói thật sao?
Đương nhiên là không thể.
Nhâm Băng Tâm đổi chủ đề: “Đi nhanh lên, nếu như kéo dài thêm chút nữa, nói không chừng một cát nữa còn nghiêm trọng hơn.”
Lục Diểu cảm thấy có lý, lập tức không nói nhảm nữa.
Hai chân vừa rồi còn không có sức lực gì lúc này lại đi rất nhanh, kéo Nhâm Băng Tâm đi thẳng về ký túc xá của thanh niên trí thức.
Buổi trưa đổ rất nhiều mồ hôi, nếu như không phải là điều kiện không cho phép thì Lục Diểu đã tắm một cái cho thoải mái rồi.
Sao lại không có điều kiện chứ.
Không thể tắm rửa, Lục Diểu bèn múc hai chậu nước, lau người xong lại rửa mặt, cuối cùng vẫn là Nhâm Băng Tâm múc nước cho cô.
Thanh niên trí thức lâu năm Dương Tiểu Tịnh thấy các cô dùng nước không biết tiết kiệm thì nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, đứng ra nói: “Các cô có thể dùng nước tiết kiệm một chút được không? Hôm qua cũng thế, hôm nay cũng vậy, một chậu rồi lại một chậu…”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 39 |