Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng có bám lấy tôi

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

Nụ cười trên mặt Trần Diệu Diệu cứng đờ, Lục Diểu thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn làm gì tôi không quản được, nhưng tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là đừng có bám lấy tôi.”

Đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.

Trần Diệu Diệu muốn nịnh bợ ai, muốn tán tỉnh ai, Lục Diểu không quản được.

Nhưng nếu như Trần Diệu Diệu cứ nhất định phải bám lấy làm cô buồn nôn, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.

Trần Diệu Diệu nghiêm mặt, miễn cưỡng cười nói: “Tôi, tôi biết rồi.”

Nói xong lảo đảo đi ra khỏi cửa, tạm thời biến mất trước mặt Lục Diểu.

Lục Diểu trợn trắng mắt một cái, một lúc lâu sau lại hít một hơi xuýt xoa, nhỏ giọng phàn nàn: “Ái… đau, Nhâm Băng Tâm, cậu nhẹ chút thôi!”

“Được được được, sắp xong rồi, nhịn một chút.”

Nhâm Băng Tâm thả nhẹ động tác, nói: “Mặc dù Trần Diệu Diệu có chút kỳ cục, nhưng vừa rồi cậu ta có nói đỡ cho cậu mà, tôi cảm thấy cậu không nên nói cậu ta như vậy.”

Cảnh Tiểu Vân cũng nói: “Đúng vậy đó, trước đó cũng không có mâu thuẫn gì, cậu nói sao cậu lại không thích cậu ta chứ?”

“Không thích là không thích, còn cần lý do nữa à.”

Hai người đều bênh Trần Diệu Diệu, Lục Diểu không vui, cô rút tay về không để cho Nhâm Băng Tâm chọc bọng nước giúp cô nữa, nói: “Tôi cảm thấy chơi cùng cậu ta không thoải mái, không thích, có vấn đề gì không? Là cậu ta cứ nhất định phải bám lấy tôi!”

“Hơn nữa tôi cũng chỉ bảo cậu ta đừng bám lấy tôi mà thôi, tôi cũng không nói gì khác!”

Chuyện đúng là như thế.

Hơn nữa với tính tình của Lục Diểu, Cảnh Tiểu Vân cũng đã hiểu, nếu là người mà cô vừa ý thì thật sự rất hào phóng, chân thành và không keo kiệt.

Nếu là cô không vừa ý, vậy thì cái miệng hỗn thật sự.

Thấy Lục Diểu lại nổi tính tiểu thư lên, Cảnh Tiểu Vân vội vàng dỗ dành: “Được rồi, tôi cũng không nói cậu như vậy là không đúng, không phải là tôi sợ cậu để lại ấn tượng không tốt với người khác sao?”

Lục Diểu khẽ hừ một tiếng.

Lời này của Cảnh Tiểu Vân cũng là nhắc nhở cô, sau này nếu như gặp phải người không thích, bật lại thì bật, nhưng cũng phải chú ý tình hình một chút, cũng không thể để cho người khác thấy là cô đang bắt nạt người khác.

Một lần hai lần thì cũng thôi, nhưng nếu nhiều lần, cho dù là cô đúng thì chưa chắc đám đông đã đứng về phía cô.

==

Làm việc ở ruộng ngô từ sáng đến trưa mấy ngày, bỏng nắng trên mặt Lục Diểu không những không đỡ mà còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Lúc da bong không những rất đau mà nhìn bọng nước còn rất ghê người, Lục Diểu rất để ý đến việc người khác thấy cô như thế, liên tục xin nghỉ hai ngày, ở lỳ trong phòng không dám ra ngoài.

Sau đó đỡ hơn một chút, cô trực tiếp đi tìm Trần Quế Phân.

Lần trước tốt xấu gì cô cũng mở lời uyển chuyển một chút, lần này cô trực tiếp khóc hu hu làm nũng: “Thím ơi!”

Lúc đó nhà họ Hạ đang trong thời gian ăn cơm trưa, Hạ Hoành Tiến, Trần Quế Phân đều đang trên bàn cơm, Phó Cảnh Hữu cũng ở đó.

Lục Diểu bỗng nhiên chạy tới khóc, Trần Quế Phân giật cả mình, cho là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo cô đi qua một bên ngồi xuống: “Sao thế? Sao lại khóc rồi? Xảy ra chuyện gì à?”

“Thím ơi, gần đây cháu đã rất cố gắng làm việc, thím nhìn tay cháu nổi chai đấy tay. Tay đã sắp quen rồi, nhưng thím nhìn mặt cháu đi!”

Đầu tiên là Lục Diểu vươn tay ra, sau đó lại nghiêng mặt hai bên trái phải, ra hiệu cho Trần Quế Phân nhìn mặt mình: “Thím ơi, đau quá, nó vẫn mãi không lành, mỗi ngày cháu đều đau không ngủ được!”

Trần Quế Phân nhìn mặt Lục Diểu, cũng bị giật nảy mình: “Ôi, bỏng nắng có chút nghiêm trọng, cháu đi làm không đội mũ hay là sao thế?”

Nói đến mũ, Lục Diểu liếc nhìn Phó Cảnh Hữu đang ăn cơm bên bàn cơm với vẻ mặt u oán.

Anh thoáng quay sang đối mặt với ánh mắt của cô, nhưng nhanh chóng nghiêng người, tránh né ánh mắt của cô.

Trong lòng Lục Diểu âm thầm nghiến răng. Nhưng đối mặt với Trần Quế Phân, cô lại làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhỏ giọng cầu xin: “Thím ơi, lần sau có thể cho cháu việc nào không có nắng được không ạ?”

“Khụ… khụ khụ…”

Một hạt lương thực thô lọt vào trong khí quản, Hạ Hoành Tiến kho mạnh một tràng.

Nhìn xem, vừa nói cái gì kia?

Nhóm xã viên có ai làm việc mà không đội nắng?

Còn đòi việc nào không có nắng…

Là sao, cô muốn hái mặt trời xuống hay là sao?

Hạ Hoành Tiến trừng mắt nhìn Trần Quế Phân, có ý gì đã rất rõ ràng.

Trần Quế Phân có chút khó xử, nhưng Lục Diểu vẫn đang nắm tay bà nhẹ nhàng lắc lắc, miệng luôn gọi ‘thím ơi thím ơi’, ngọt ngào đòi mạng.

Nếu không thì sao người ta lại nói trẻ con biết khóc có kẹo ăn?

Trần Quế Phân thở dài, nói: “Thím nhớ có mấy mảnh ruộng gần bìa rừng, chỗ đó nhiều bóng râm hơn chút, hay là ngày mai cháu đến đó thử một chút?”

Hai mắt Lục Diểu lập tức sáng lên: “Cảm ơn thím ạ! Thím thật sự là một người tốt bụng!”

Hạ Hoành Tiến thở dài một hơi, xịu mặt trực tiếp bước ra khỏi bàn ăn đi xuống bếp ăn cơm.

Khuôn mặt Lục Diểu sáng bừng lên, nụ cười này càng tôn lên vẻ xinh đẹp lung linh của cô.

Con gái xinh đẹp thì có ai là không thích, nhìn Lục Diểu cười, Trần Quế Phân cũng cười theo, ngay cả Hạ Hoành Tiến rời bàn ăn mà bà ấy cũng không nhìn thấy.

Trần Quế Phân cầm lấy bàn tay mềm mại của Lục Diểu, yêu quý hỏi: “Sao lại tới giờ này, cháu ăn trưa chưa?”

Lục Diểu nhẹ nhàng lắc đầu.”

Trần Quế Phân cười: “Trong nồi còn có chút cháo, thím múc cho cháu chút nhé?”

Con ngươi Lục Diểu sáng lấp lánh: “Được không ạ?”

“Cái này thì có gì mà không được?”

Trần Quế Phân đứng dậy, đi múc cháo cho Lục Diểu.

Lục Diểu thấy bà ấy đi xa rồi, cô đi ra chỗ bàn chính, ngồi xuống đối diện Phó Cảnh Hữu.

Cô cũng không nói gì, chỉ mím môi nhịn cơn giận mà trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hữu.

Phó Cảnh Hữu tránh cũng không tránh được, đành phải nhìn lại cô, cái nhìn này làm Phó Cảnh Hữu ngây ngẩn cả người.

Cô gái nhỏ nói bị rách ra, lần này thật sự là ‘rách’.

Đại khái bởi vì da Lục Diểu rất trắng, vết bỏng nắng trên mặt cô vô cùng rõ ràng, làn da như là bị cháy, không chỉ có bị bong da mà còn hiện ra màu bầm tím nhàn nhạt, so với da cô trước đây thì tương phản vô cùng rõ rệt.

Anh không đan mũ cho cô…

Có một nháy mắt, Phó Cảnh Hữu cảm thấy áy náy.

Thấy Phó Cảnh Hữu nhìn chằm chằm vào mặt mình, nghĩ đến trên mặt mình vẫn chưa lành lại, lúc này chắc chắn là xấu xí lắm, Lục Diểu bối rối đưa tay lên che mặt, con ngươi trợn tròn ngập tràn sự giận dữ, khẽ giọng mắng: “Đồ nói dối!”

Đều do Phó Cảnh Hữu, rõ ràng đã đồng ý đan mũ cho cô rồi mà lâu như vậy vẫn chưa đan xong…

Đều do anh, cô mới trở nên xấu như vậy.

Lúc đầu Lục Diểu rất tức giận, lại nghĩ đến mấy ngày nay trốn tránh không dám gặp người khác, cảm thấy rất ấm ức, thế là nức nức nở nở, hai mắt rưng rưng ngập nước.

Người này là làm bằng nước hay gì? Nói khóc là khóc luôn?

Phó Cảnh Hữu nghẹn họng trân trối, khuôn mặt luôn lạnh nhjat bỗng nhiên hiện lên vẻ luống cuống: “Không lừa cô, tôi đan mũ rồi, chỉ là chưa đan xong…”

Phó Cảnh Hữu không dám nói chưa đan, chỉ biết hứa hẹn với Lục Diểu: “Cô đừng khóc, nhất định hôm nay tôi sẽ đan xong cho cô!”

Hai hàng lông mi dài của Lục Diểu ươn ướt, cô ngước lên nhìn Phó Cảnh Hữu với vẻ đáng thương: “Thật sao?”

Thường ngày cô xinh đẹp nhẹ nhàng, lúc mềm giọng nhờ vả người khác cũng khó mà làm người ta từ chối, lúc này lại tỏ vẻ đáng thương rưng rưng nước mắt, càng khiến người ta không nỡ từ chối cô.

Phó Cảnh Hữu im lặng, gật đầu chắc chắn.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.