Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền mồ hôi nước mắt

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Lục Diểu chớp chớp mắt, bỗng nhiên trở nên trông xảo trá như con hồ ly nhỏ, không chút suy nghĩ lại được nước lấn tới: “Có phải là ở miền nam thường xuyên mưa không? Tôi cũng có mũ che mưa, anh có biết đan mũ rộng vành không?”

“...”

“Có rồi có rồi đây, cháo để trong nồi một lúc, lúc này nhiệt độ rất vừa phải. Thanh niên trí thức Lục, cháu nếm thử xem.”

“Cảm ơn thím ạ ~”

Trần Quế Phân nhanh chóng quay lại, Lục Diểu nhận lấy bát sứ thô từ trong tay bà ấy, cười vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào.

Có thể không ngọt được sao?

Lục Diểu xác nhận hôm nay Phó Cảnh Hữu sẽ đan mũ cho cô, còn nói nhờ Phó Cảnh Hữu đan mũ rộng vành cho cô nữa, tâm trạng cô thật sự rất tốt!

Cháo trong bát rất lõng, nhưng nấu bằng củi nên mùi nước cháo rất thơ,.

Liên tục vài ngày phải gặm lương thực thô khô cằn, bát cháo này rất phù hợp với tâm ý của Lục Diểu, cô húp từng ngụm nhỏ một, húp hết sạch không chừa lại miếng nào.

Lương thực rất quý giá, đương nhiên Lục Diểu sẽ không ăn không, cô nghĩ trả phiếu lương thì không tốt lắm, lúc đứng dậy bèn đặt hai xu trên bàn.

Trần Quế Phân không nhìn thấy động tác của cô, Phó Cảnh Hữu thì thấy nhưng lại không nói gì.

Thấy Lục Diểu chuẩn bị đi về, Trần Quế Phân gọi cô lại: “Thanh niên trí thức Lục, cháu đợi một chút, thím lấy cho cháu ít đồ.”

Đồ?

Đồ gì?

Trong lòng Lục Diểu rất khó hiểu, nhưng cũng nghe lời đứng chờ trong phòng khách.

Trần Quế Phân đi và quay lại rất nhanh, trong tay có thêm một cái gáo lồ lô, trong gáo là mấy quả dưa leo và một ít quả cà chua bi.

“Đều là thu hoạch trong đất trồng của nhà, năm nay thu hoạch được nhiều hơn năm ngoái, cháu lấy về ăn đi, đừng chê nhé.”

Lục Diểu ngạc nhiên nhận lấy, liên tục nói cảm ơn : “Cảm ơn thím ạ, vậy ngày mai lúc đi làm cháu sẽ trả lại cái gáo hồ lô này cho thím.”

“Cái gáo hồ lô không đáng là bao, trong nhà thím còn nhiều lắm, cháu cứ để lại ký túc xá thanh niên trí thức mà dùng!”

Trần Quế Phân vui vẻ khoát tay: “Được rồi, đi về nhanh chút, đừng để bị cháy nắng nữa.”

Lục Diểu gật đầu, cười ngọt ngào với Trần Quế Phân, ôm gáo hồ lô rồi đi ra ngoài.

Trần Quế Phân bât cười thu hồi ánh mắt, lúc đi vào thì đụng phải Hạ Hoành Tiến đi từ trong phòng bếp ra.

Hạ Hoành Tiến khẽ nói: “Bà đúng là tốt bụng nhỉ, người ta nói cái gì thì bà đồng ý cái đó.”

“Ha ha, nếu không thì còn có thể làm sao? Một cô bé rời xa nhà như vậy, ông không thấy đáng thương à?” Trần Quế Phân vừa cười vừa thu dọn bát đũa, trông thấy hai xu chồng lên nhau ở góc bàn, bà ấy nhặt lên rồi hỏi: “Của ai đây?”

Hạ Hoành Tiến hừ hừ hai tiếng, không nói gì.

Rõ ràng không phải của ông ấy.

Phó Cảnh Hữu cũng không lên tiếng.

Nghĩ lại vừa nãy ai là người ngồi chỗ này, Trần Quế Phân đã hiểu ra chuyện là như thế nào.

“Cô gái đó có yếu ớt chút, nhưng thắng ở sự chân thành. Việc ở ruộng ngô cô ấy làm không hết, nhưng mà cũng cố gắng làm mấy ngày đó thôi?”

“Biết làm cái gì không biết làm cái gì, trực tiếp nói ra không phải là tốt hơn sao, ông nhớ lại xem năm nhóm thanh niên trí thức đến đây đầu tiên, bây giờ nhớ lại tôi còn thấy đau lòng cho nửa mẫu ruộng trồng lạc kia đấy.

Trần Quế Phân nhắc đến chuyện này, Hạ Hoành Tiến cũng cảm thấy rất thổn thức.

Lúc trước nghĩ cho nhóm thanh niên trí thức vừa mới tới, muốn để cho bọn họ làm một chút việc nhẹ nhàng làm quen chút đã, thế nhưng không ngờ bọn họ không biết phân biệt ngũ cốc, coi mầm lạc là cỏ mà nhổ đi nửa mẫu ruộng.

Đội sản xuất số hai trở thành trò cười trong đại đội là chuyện nhỏ, chỉ tiếc nửa mẫu ruộng mầm lạc kia.

Lạc là sản phẩm nông nghiệp có giá trị kinh tế, chỉ riêng mua hạt giống cũng đã tốn không ít tiền, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người trong đội sản xuất.

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, Hạ Hoành Tiến đua lòng như bị dao cắt.

Như nghĩ đến gì đó, Hạ Hoành Tiến sốt ruột hỏi: “Bà nói mấy ngày hôm nay thanh niên trí thức Lục đều ở ruộng ngô? Cô ấy làm ruộng nào? Bà đã đi xem chưa? Đừng có nhổ nhầm mầm ngô của tôi đấy!”

Phó Cảnh Hữu ngồi thẳng lưng bên cạnh, muốn nói gì đó, Trần Quế Phân lại nói trước anh: “Yên tâm đi, hôm đó tôi đã đánh tiếng với mấy nông dân lâu năm trong đội sản xuất rồi, bảo bọn họ hỗ trợ nhìn xem một chút, ngoại trừ làm việc hơi chậm thì thanh niên trí thức Lục vẫn rất đáng tin cậy.”

“Ôi, làm tôi sợ chết mất, suýt thì tăng xông.”

Hạ Hoành Tiến vỗ ngực một cái, cũng vì gần đây thời tiết nóng lên, công việc trong đội sản xuất càng ngày càng nhiều, nhất thời ông cũng không cân nhắc đến phương diện này.

“Những người khác thì sao? Như thế nào rồi?

“Cũng ổn cả, hai chị em Đông Bắc đó rất nhanh nhẹn, trước đó tôi đã hỏi rồi, nói là lớn lên ở nông thôn, làm việc nhà nông rất thành thạo đấy.”

Nghe thấy lời này, Hạ Hoành Tiến thoáng yên tâm hơn chút: “Bà nói xem ở trên sao vậy chứ, sao cứ vứt mấy cục mụn vàng xuống đây nhỉ?”

Trần Quế Phân cười nói: “Cục mụn vàng? Nhà bình thường có thể nuôi ra cục mụn vàng như thế sao.”

Bà ấy nói chính là Lục Diểu.

Hạ Hoành Tiến than nhẹ: “Tôi cũng không trông cậy vào mấy thanh niên trí thức này đều làm được việc, có hai ba người làm được là được rồi.”

Dù sao cũng là người bên gối, Trần Quế Phân hiểu suy nghĩ của ông ấy, chỉ có điều như nghĩ đến gì đó, bà ấy còn nói: “Khi nào ông nhớ nói với mấy nông dân lâu năm trong đội một tiếng, mấy cô bé trong thành làm việc chậm một chút thì thôi, đừng đi qua đó lắm mồm lắm miệng, ngược lại làm nhụt chí tích cực làm việc của các thanh niên trí thức thì thiệt thòi không phải chính là đội sản xuất hay sao?”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Hạ Hoành Tiến gật đầu, vác cuốc đi ra cửa.

Phó Cảnh Hữu cũng đã ăn cơm xong, lúc Trần Quế Phân thu dọn bát đũa, anh ở bên cạnh phụ giúp, vừa mới đụng tay vào đã bị đẩy ra.

“Cháu cũng chuẩn bị một chút mà đi, chút việc này đâu cần cháu phải làm?”

Phó Cảnh Hữu nghe lời đi vác cuốc, lúc đi ra cửa, Trần Quế Phân bỗng nhiên gọi anh lại.

“Ơ đợi chút, Cảnh Hữu à, thím chợt nhớ ra một chuyện…”

Muốn việc nhẹ nhàng, lại sát bìa rừng, thỏa mãn hai điều kiện này đúng là không nhiều, duy chỉ có vài mảnh ruộng nhưng cách đội sản xuất đều không gần.

Để một mình Lục Diểu đi chắc chắn là không thể, nhưng nếu sắp xếp người trong đội đi cùng một chỗ, bất kể già trẻ, chỉ riêng nghĩ đến khuôn mặt như hoa như nguyệt của Lục Diểu là Trần Quế Phân đã không yên tâm rồi.

Càng nghĩ Trần Quế Phân càng hướng chủ ý đến Phó Cảnh Hữu.

Qua nhiều năm như thế, Phó Cảnh Hữu cũng coi như là con nhà mình, Trần Quế Phân hiểu rõ phẩm cách của anh, cũng yên tâm hơn một chút.

Phó Cảnh Hữu có chút chần chưa, nhưng Trần Quế Phân bảo anh đi thì anh bèn đồng ý.

Buổi chiều lúc đan mũ rơm cho Lục Diểu, anh chuyển lời cho Lục Diểu.

“Thím bảo ngày mai để cô đi cùng tôi.. cô là con gái, sợ người trong thôn đồn bậy bạ, thím bảo chúng ta đi sớm một chút.”

“Ừm.”

Lục Diểu ‘ừ’ một tiếng, cầm lấy cái mũ lật qua lật lại nhìn.

Mũ được đan từ rơm, coi như không để ý đến mùi tự nhiên của nó, cũng có thể phân biệt được là mới đan, nhưng mà…

Giống như là đan rất vội vàng gấp gáp vậy, không tinh tế cũng không giống với yêu cầu trước đó của cô, đan vành mũ rộng hơn một chút.

Lục Diểu không hài lòng lắm, nhưng cô cũng không nói gì, mà là hỏi lại Phó Cảnh Hữu: “Ngày mai chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

“Chỉ hai chúng ta.”

Phó Cảnh Hữu nhếch môi, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Chỗ đó xa, buổi trưa sẽ ở lại đó ăn, cô chuẩn bị lương khô trước đi.”

“Được.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.