Mục đích của Trần Diệu Diệu
Nội dung báo cáo đã hoàn tất, Phó Cảnh Hữu vừa chuẩn bị đi, vừa quay người thì Lục Diểu đã gọi anh lại: “Phó Tiểu Lục, anh đừng vội đi.”
Phó Cảnh Hữu khó hiểu quay đầu lại, cho rằng Lục Diểu còn có chỗ nào chưa hiểu lắm: “Còn chuyện gì nữa?”
“Không có gì. Chỉ là cái mũ này…”
Lục Diểu đội mũ lên đầu khoa tay một cái, sau đó lại tháo xuống đưa về phía trước lắc lắc: “Rốt cục là tay nghề anh chỉ có như vậy, hay là lừa tôi? Anh nhìn đi, ở chỗ đỉnh đầu còn có hai cái lỗ nhỏ, vành mũ cũng không phải là kiểu mà tôi nói.”
“Vành mũ ít nhất phải đan đến đây, nếu không thì ánh nắng sẽ chiếu vào cổ tôi.”
Bàn tay nhỏ của Lục Diểu nắm vuốt vành mũ, cô không muốn màu da mặt và màu da cổ là hai màu đâu.
“...”
Cái mũ này là Phó Cảnh Hữu tranh thủ lúc làm việc buổi chiều đan ra, rõ ràng là anh đan có chút cẩu thả, cho nên lần này cũng rất biết ý mà chấp nhận làm lại: “Tôi biết rồi, cái này cô cứ dùng trước đi… lúc về tôi sẽ đan cho cô một cái khác, nhưng phải chờ mấy ngày mới đan xong.”
“Tôi có thể đợi.” Lục Diểu hài lòng, hơi nghiêng đầu cười nhe răng với Phó Cảnh Hữu: “Vậy cứ như thế nha, chờ lần sau anh đan làm tôi hài lòng, tôi sẽ trả thêm thù lao cho anh!”
Phó Cảnh Hữu không nói lấy, cũng không nói không lấy, chỉ để lại một câu: “Tôi đi đây, cô làm gì thì làm đi.” Nói xong đôi chân dài đã cất bước ra ngoài rồi.
Lục Diểu tức giận giậm chân: “Làm gì mà lần nào cũng chạy nhanh như vậy? Tôi ăn anh chắc?”
Phó Cảnh Hữu vác cuốc chạy nhanh, bên tai là tiếng gió ào ào, anh cũng không nhận ra đôi môi mỏng của mình cong lên một độ cong nhàn nhạt, nghĩ thầm: Lục Diểu có thể ăn người hay không thì anh không biết. Nhưng nếu cô làm nũng thì đó cũng như lấy mạng người.
Chạy một mạch, mãi đến khi vòng ngã rẽ ở hồ nước, không nhìn thấy ký túc xá thanh niên trí thức nữa, Phó Cảnh Hữu mới dần dần chậm bước chân lại.
Anh nhíu mày suy tư điều gì đó, bỗng nhiên trước mặt có một cái tay, có người ngăn cản anh.
“Đồng chí Phó!”
Là cái cô thanh niên trí thức tên Trần Diệu Diệu.
Phó Cảnh Hữu nhíu mày, vẻ mặt hờ hững mở miệng: “Chuyện gì?”
Trần Diệu Diệu nhăn nhó ôm cán cuốc trong ngựa, giống như là không nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Phó Cảnh Hữu, cố ý nén giọng xuống nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói việc ở ruộng bông đều do đồng chí Phó phụ trách, hẳn là ngày mai tôi cũng được sắp xếp đến ruộng bông đó.”
Trần Diệu Diệu ngượng ngùng nhìn Phó Cảnh Hữu: “Tôi vừa tiếp xúc với công việc nhà nông, cũng không thành thạo lắm. Đồng chí Phó, ngày mai anh có thể hướng dẫn tôi được không?”
Sắc mặt Phó Cảnh Hữu có chút trầm xuống.
Đại khái là trước đây đã từng thấy người nũng nịu một cách thẳng thắn, vậy nên khi đối mặt với nữ thanh niên trí thức tên là Trần Diệu Diệu này Phó Cảnh Hữu luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Không những cách nói chuyện của đối phương làm anh nghe khó chịu, mà giọng nói của cô ta càng làm cho anh dựng hết lông tơ.
Phó Cảnh Hữu lạnh nhạt nói: “Cô tính sai rồi, công việc ở ruộng bông không thuộc quyền quản lý của tôi.”
Chí ít ngày mai là như thế.
Phó Cảnh Hữu không muốn dây dưa với Trần Diệu Diệu, vừa nói xong anh định bước đôi chân dài đi luôn.
“Đồng chí Phó! Tôi biết anh đang lo lắng cái gì!”
Trần Diệu Diệu bước tới một bước, lần nữa ngăn cản đường đi của Phó Cảnh Hữu.
“Tôi hy vọng anh đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi không giống những người kia, tôi không ngại.”
Trần Diệu Diệu lấy lòng Lục Diểu là bởi vì có thể có được lợi ích từ chỗ Lục Diểu, mà cô ta tiếp cận Phó Cảnh Hữu nhiều lần cũng là vì nguyên nhân đời trước.
Mặc dù bây giờ Phó Cảnh Hữu không có gì trong tay, nhưng mấy năm nữa khi cải cách mở cửa, thân phận của anh sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó đừng nói là cô ta mà cả thôn Đại Hà này cũng muốn nịnh bợ anh thôi!
Chỉ tiếc là đợi đến khi đó đã muộn!
Vì tương lai, cô ta nhất định phải tìm cơ hội trói chặt với Phó Cảnh Hữu .
Kể từ sau khi biết Phó Cảnh Hữu phụ trách công việc ở ruộng bông, hôm qua Trần Diệu Diệu đã đi theo sau cầu xin đội trưởng một hai tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới có cơ hội đến ruộng bông làm việc.
Bây giờ các phương diện đều nhiều quy củ như vậy, cơ hội khó có được, sao cô ta có thể dễ dàng để cho Phó Cảnh Hữu đi được?
Tất nhiên là không thể.
Trần Diệu Diệu muốn biểu thị lòng quan tâm và hào phóng của mình với Phó Cảnh Hữu, nhưng cô ta lại quên mất, lúc này tình cảnh của anh vẫn chưa đến bước khó khăn đó.
Trước mắt Phó Cảnh Hữu chỉ là đơn độc một mình, vẫn chưa bị nhóm xã viên thôn Đại Hà gọi tên chỉ thẳng mặt phỉ nhổ.
Lời này không thể giải thích được, Phó Cảnh Hữu không khỏi nhíu mày: “Thanh niên trí thức Trần, xin cô đừng nói kiểu lời nói làm cho người ta khó hiểu.”
“Nếu như cô chưa quen việc thì có thể nhờ bất cứ người nào trong đội sản xuất.”
Nghĩ đến dù sao đối phương cũng là con gái, Phó Cảnh Hữu cố gắng hòa hoãn giọng điệu, nói khách sáo chút: “Hơn nữa cô là con gái, hẳn là cô càng hiểu tầm quan trọng của ‘nam nữ khác biệt’ hơn so với tôi.”
Lúc đầu Trần Diệu Diệu nghe vậy thì nụ cười cứng ngắc lại, nhưng nghe đến sau thì lại nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của Phó Cảnh Hữu, cô ta vui vẻ ra mặt, đỏ mặt ngượng ngùng, õng ẹo nói: “Tôi, tôi biết rồi! Đồng chí Phó, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý!”
“Vậy đồng chí Phó, ngày mai gặp nhé!”
Trần Diệu Diệu lùi lại một bước, tránh đường ra. Cô ta mỉm cười ngọt ngào với Phó Cảnh Hữu rồi mới chậm rãi rời đi.
Thực ra thì Trần Diệu Diệu cũng không thấp, ngoại trừ người hơi gầy thì ngoại hình cũng thanh tú, từ trên xuống dưới không có chỗ nào không được cả.
Đương nhiên, ở niên đại này thì cũng không gặp được mấy người béo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như lợi dụng ưu thế của bản thân, Trần Diệu Diệu có thể là kiểu giỏi giang, nhưng không, cô ta cứ nhất định phải õng ẹo.
Phó Cảnh Hữu cảm thấy tiếp xúc với Trần Diệu Diệu rất khó chịu, một nguyên nhân rất lớn là mỗi khi Trần Diệu Diệu nói chuyện, cô ta đều uốn éo õng ẹo như cái quẩy.
Rất khó chịu, rất khó để người ta có ấn tượng tốt.
Trần Diệu Diệu tự nhận là đã bước đầu câu được Phó Cảnh Hữu rồi, tâm trạng cô ta rất vui.
Cô ta chạy thẳng một mạch về ký túc xá thanh niên trí thức, cất nông cụ xong thì nhìn thấy ba người Cố Oánh, Lục Diểu và Nhâm Băng Tâm đang ngồi ở bàn phòng khách.
Trần Diệu Diệu hừ một tiếng, bỗng nhiên trở nên kiêu ngạo.
Lúc trước cô ta lấy lòng thì cô hờ hững lạnh nhạt, bây giờ cô ta sắp trở mình rồi, đừng hòng cô ta quan tâm các cô!
Trần Diệu Diệu hất cằm, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng, tỏ ra chảnh và này nọ lắm.
Nhâm Băng Tâm thoáng nhìn thấy thế, cô ấy nhíu mày: “Như thế là đang phát điên gì vậy?”
“Cậu quan tâm cậu ta làm gì?”
Lục Diểu lơ đãng cắn cà chua, Trần Diệu Diệu không bám lấy cô, ngược lại cô còn coi trọng cô ta hơn một chút.
“Ăn cà chua đi!”
Cà chua mà Trần Quế Phân cho nhìn không xanh cũng không chín lắm, ăn vào cảm giác sồn sột, mọng nước, ngọt ngọt rất ngon.
Lục Diểu ăn xong một quả, nhịn không được lại rửa thêm một quả nữa ăn.
Nhìn trong gáo hồ lô còn lại mấy quả, cô cho Cố Oánh và Nhâm Băng Tâm thêm mỗi người một quả nữa, hỏi: “ở ký túc xá thanh niên trí thức chỉ có thể ăn khoai tây, khoai lang à? Không có món gì khác nữa sao?”
Mấy ngày nay cơ bản đều là khoai tây, khoai lang trộn lẫn lên ăn, Lục Diểu đã ăn chán ngấy rồi.
“Khoai tây, khoai lang là khẩu phần lương thực chủ yếu.” Cố Oánh gật gật đầu, giải thích chi tiết: “Lúc trước đội sản xuất cấp cho thanh niên trí thức một mảnh đất riêng, bảo chúng ta tự cấp tự túc, nhưng mà làm việc quá bận rộn, căn bản là không chú ý đến.”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 33 |