Vườn rau, làm việc
Bây giờ đã bị bỏ hoang rồi.
Lục Diểu nói: “Trước kia là bởi vì ít người nên mới không chú ý tới. Bây giờ đông người rồi, làm đất rồi trồng ra được đồ ăn thì mọi người cùng ăn, ai có thời gian thì trông coi nhiều hơn một chút là được.”
Lục Diểu vỗ đùi quyết định: “Cô nói cho tôi là đất ở đâu? Chuyện này để tôi sắp xếp!”
Mặc dù rau quả không phải là khẩu phần lương thực chính, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ ăn.
Trong ký túc xá thanh niên trí thức có nhiều người như vậy, luôn có mấy người chênh lệch giàu nghèo.
Giàu không chịu làm việc, vậy người ăn không đủ no bụng sẽ bằng lòng chăm nom nhiều hơn một chút.
Cố Oánh cảm thấy cô nghĩ cũng có lý, nói chi tiết cho cô biết: “Là mảnh đất ngay trước hồ nước đó, ở đó bình thường có thể thấy chút ánh nắng, mặc dù đất hoang, nhưng mà ở đó từng dụng giàn mướp, cô đi qua là có thể nhìn thấy.”
Lục Diểu gật gật đầu, kéo Nhâm Băng Tâm cùng đi xem.
Ruộng đất đã một khoảng thời gian không có ai chăm sóc, con đường đi qua đó mọc đầu cỏ dại cao đến bắp chân, Lục Diểu không dám đi, Nhâm Băng Tâm cầm cây gậy nhỏ đi trước mở đường, cô chậm rãi đi theo sau.
Vườn rau ở sát góc hồ nước, địa hình cũng là hình vòng cung theo hồ nước, hiện ra hình lưỡi liềm.
Rộng khoảng chừng một phần đất, bởi vì đã quá lâu không có ai chăm sóc, rau quả trồng trước đó đã ra rất dài, nhìn khá tươi non, nhưng khi dùng tay bóp vào thì mới biết là đã già lắm rồi.
Cây mướp mà Cố Oánh đã nhắc đến bởi vì mọc gần nguồn nước, cùng có ánh sáng mặt trời, tương đối phù hợp với môi trường sinh trưởng, cho nên dù sinh tồn trong một đám cỏ dại thì cây mướp đó cũng sinh trưởng rất tốt.
Dây leo từ cây gậy tre đỡ đến trên thân cây, nhìn lại thì đã cao khoảng bốn năm mét, cũng có hoa vàng và quả non mọc ra cong như móc câu.
“Già không ăn được nữa rồi, nhỏ thì mọc ra thêm chút nữa là ăn được, chỉ là cao như vậy sao hái xuống được.” Nhâm Băng Tâm quan sát một chút rồi hỏi: “Diểu Diểu, cậu có ý tưởng gì?”
Lục Diểu quan sát tình hình đại khái, sau đó cất bước đi về: “Tạm thời chưa có ý tưởng gì, đợi vài ngày nữa xem sao.”
“Ừ!”
Nhâm Băng Tâm đáp, sau đó đi theo cô trở về.
Cố Oánh và Dương Tiểu Tịnh là thanh niên trí thức lâu năm trong đội, mỗi ngày trong đội ở đâu thiếu nhân thủ, ở đâu có việc làm thì các cô ấy đều rất rõ ràng, cho nên đều là trực tiếp đi đến ruộng.
Bây giờ thời tiết dần dần nóng lên, vì để đỡ vất vả, mỗi ngày hai cô ấy đều đi ra ngoài vào lúc sáng sớm.
Lục Diểu vẫn nhớ lời Phó Cảnh Hữu nói phải đi sớm, ngày tiếp theo khi nghe thấy giường Cố Oánh vang lên tiếng ván kẽo kẹt, cô lập tức dậy theo luôn.
Cố Oánh kinh ngạc: “Bình thường lúc đi ra ngoài gọi cô mấy lần cô cũng không muốn dậy, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?”
Lục Diểu mắt nhắm mắt mở sờ lấy cái lược đầu giường Nhâm Băng Tâm, mơ mơ màng màng ngồi bên giường bắt đầu chải đầu, mấy ngày nay cô đã có thể học được cách tết tóc thành thạo rồi.
“Hôm nay đi chỗ xa, thím nói tốt nhất là đi sớm một chút.”
Cố Oánh hiểu ý gật đầu, đúng là trong đội sản xuất có mấy mảnh ruộng khá xa, đi ra ngoài sớm một chút không sai.
“Xa lắm à, buổi trưa cô có về ăn cơm không? Đừng quên mang một ít lương khô.”
“Ừm.”
Không có cách giữ tươi, Lục Diểu không chấp nhận được ăn đồ ăn qua đêm.
Buổi sáng ở ký túc xá thanh niên trí thức lại không cho nấu nướng, cô không thể nấu chín thức ăn, cô định cầm hai củ khoai lang sống đi cho rồi.
Nói là cầm hai củ, nhưng lúc lấy hai củ xong cô lại nghĩ đến cái gì đó rồi trả về một củ. Cô đứng dậy chuyển tay mở khóa rương ra, lấy nửa túi bánh quy bơ ăn còn dư mang đi.
Hành lý của nguyên thân cũng không nhiều, ngoại trừ quần áo và một số vật dụng hằng ngày ra thì không có cái gì có thể dùng làm đồ đựng đồ, từ đầu Lục Diểu định mượn mấy người Nhâm Băng Tâm, nhưng thấy các cô ấy đang ngủ say nên cô không lên tiếng quấy rầy nữa.
Thu xếp xong xuôi, Lục Diểu đội mũ rơm lên, một tay cầm cuốc, một tay khác càng bận hơn, trên ngón út móc túi bánh quy bơ, trong tay còn nắm chặt một củ khoai lang to.
Lúc gặp Phó Cảnh Hữu ở hồ nước phía đông bắc, Phó Cảnh Hữu còn hỏi: “Đây là lương khô?”
Lục Diểu gật gật đầu, coi là Phó Cảnh Hữu hỏi cô tại sao không có gì đựng, cô nói: “Tôi chỉ có một cái túi lưới và một cái rương, cái rương đựng quần áo, túi lưới dùng để đựng khẩu phần lương thực, không có cái gì khác để đựng.”
Thực ra Phó Cảnh Hữu muốn nói là Lục Diểu mang chút lương thực như thế cho buổi trưa là quá ít.
Nghĩ thì nghĩ, anh cũng không mở miệng, chỉ hất hất cằm ra hiệu cho Lục Diểu đi cùng mình.
Lục Diểu chạy chậm theo sau lưng anh, mũ không có quai gài dưới cằm, đón lấy gió nhẹ sáng sớm, mũ hơi bị gió thổi lên, rất có xu hướng bị gió thổi rơi.
Cô nới lỏng cuốc, sốt ruột đưa tay lên đỡ mũ, lúc quay lại chộp lấy cái cuốc thì củ khoai lang trong tay lại rơi xuống đất, lăn mấy vòng dọc theo bờ hồ, suýt nữa thì rớt xuống hồ nước.
Phó Cảnh Hữu nhìn thấy cô luống cuống tay chân, còn thú vị hơn cả xem kịch nữa, anh nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được mà vươn tay, cầm lấy cây cuốc trong tay cô.
Cầm bớt đi một vật, lập tức trên tay nhẹ nhàng hơn không ít, hai mắt Lục Diểu sáng lấp lánh như sao, mỉm cười nhe răng nói lời cảm ơn anh: “Cảm ơn!”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy Phó Cảnh Hữu không cầm nông cụ, Lục Diểu tò mò hỏi: “Anh không cầm cuốc à? Cũng không cầm lương khô?”
Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng trả lời: “Tí nữa về nhà lấy.”
Lục Diểu nghe ra có ý trong đó, cô ngước đầu nhìn lên phía trước.
Ở đây đã thuộc địa phận ngoài thôn, nhìn con đường phía trước có một ngôi nhà bị bóng rừng trúc bao phủ, một bên khác thì là sân đánh lúa chất đầy rơm rạ.
Nhà…
Cái ngôi nhà bị bóng rừng trúc bao phủ chính là nhà của Phó Cảnh Hữu sao?
Lục Diểu nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Phó Cảnh Hữu không mặn mà lắm mà ‘ừ’ một tiếng, không muốn nói nhiều về chủ đề này.
Cho nên nhà họ Phó đã mất hết rồi sao, chỉ còn lại anh kéo dài hơi tàn, về phần ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ này cũng là của cải còn lại.
Trong thôn phần lớn đều là nhà gạch mộc, cho dù là nhà của đội trưởng Hạ Hoành Tiến cũng là phía trước xây gạch đỏ, phía sau xây gạch mộc.
Nhà gạch xanh ngói đỏ của nhà họ Phó, mặc dù đã mấy năm không tu sửa, nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bắt mắt.
Bởi vì nguyên nhân này, cho dù ở ngoài không ai nói công khai, nhưng sau lưng thì mọi người đều biết Phó Cảnh Hữu không giống các xã viên trong thôn Đại Hà.
Nhóm xã viên là nông dân nghèo mà vinh quang, nhưng Phó Cảnh Hữu không phải.
Thậm chí Phó Cảnh Hữu đã chuẩn bị sẵn sàng, tí nữa Lục Diểu phát hiện xuất thân mờ ám của anh sẽ chán ghét xa lánh anh như thế nào.
Tâm trạng Phó Cảnh Hữu trầm xuống, nhưng anh không đợi được lời chất vấn của Lục Diểu, trái lại còn bị hỏi vấn đề không liên quan chút nào.
“Táo nhà anh ăn ngon không?”
Phó Cảnh Hữu lắc đầu, quay người lại hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Cái gì?”
“Cái gì cái gì? Tôi nói với anh anh không để ý mà nghe à?”
Lục Diểu nhíu mày hừ hừ, không vui bĩu môi nhìn về phía nhà họ Phó: “Tôi hỏi anh cây táo trước cửa nhà anh có ngọt không!”
Trước cửa nhà họ Phó không có vườn, nhưng có một mảnh đất bằng phẳng, trong đó có trồng ba cây táo rất cao.
Mùa này vẫn chưa đến mùa táo chín, nhưng nhìn từng chùm quả trĩu trịt trên cây, Lục Diểu đã bắt đầu mong chờ.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 28 |