Đứng dậy, tôi kéo cô đi
Cũng không phải vì cô thèm ăn đâu…
Ở đây khẩu phần lương thực đều rất ít, càng đừng đề cập đến hoa quả, ăn vặt các kiểu. Cô muốn đợi táo chín ăn thử một chút, cái này cũng không quá đáng đâu đúng không?
Phó Cảnh Hữu liếc nhìn cô một cái bằng ánh mắt sâu xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngôi nhà sau mấy cái cây, cô nhìn thấy không?”
Lục Diểu liếc mắt nhìn ngôi nhà: “Sao, anh muốn khoe nhà anh à?”
“...”
Lục Diểu không muốn thảo luận đề tài này.
Ký túc xá thanh niên trí thức xây bằng gạch mộc, vừa thấp vừa cũ, lúc ngủ có từng mảnh đất vụn rơi xuống đã khiến cô đủ khó chịu rồi.
Nhà họ Phó đẹp hơn ký túc xá thanh niên trí thức không biết gấp mấy lần, nhưng như vậy thì sao?
Cũng không phải nhà cô, cô cũng không thể vào đó ở được.
Lục Diểu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, giậm chân đi về phía trước.
Sắc mặt cô đổi đi đổi lại, một ngày không biết thay đổi bao nhiêu lần.
Phó Cảnh Hữu không đoán ra rốt cuộc là cô đang suy nghĩ điều gì, càng không biết vì sao cô lại nổi cáu, chỉ có thể yên lặng đi theo sau lưng cô, nói: “Táo phải chờ đến thời điểm giữa hè mới ngọt.”
Bước chân Lục Diểu có chút chậm lại, nhưng vẫn không dừng bước.
Phó Cảnh Hữu nói tiếp: “Nếu như cô muốn ăn, đến lúc đó tôi hái cho cô.”
Lục Diểu nghiêng đầu nhìn anh, hai con ngươi đen nhánh như phản chiếu dáng vẻ bối rối của anh: “Thật sao?”
“Ừ.” Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Diểu cong cong khóe môi, cười rất trong veo xinh đẹp: “Nể mặt anh cư xử biết điều như vậy, Phó Tiểu Lục, tôi phải kết bạn với anh!”
Phó Cảnh Hữu bỗng nhiên lại nhếch môi, im lặng không nói gì.
“Sao thế, anh còn không muốn làm bạn với tôi à?”
Lục Diểu nhướng mày, có chút không vui.
Trước đây một số người muốn làm bạn với cô, có người nào không xin xỏ dỗ dành cô?
Đến lượt Phó Cảnh Hữu, anh còn không muốn?
Bàn tay to của Phó Cảnh Hữu cuộn chặt, rầu rĩ đáp: “Tôi không có ý đó.”
Lục Diểu lập tức vui vẻ trở lại: “Vậy thì được rồi.”
Đi đến trước cửa nhà họ Phó, ngón tay nõn nà như chồi cây hòe non đầu xuân của Lục Diểu chỉ vào cổng nhà họ Phó: “Được, anh nhanh đi lấy đồ đi, tôi chờ anh.”
Phó Cảnh Hữu để cây cuốc lên vai cô: “Cầm trước đi, tí nữa tôi ra.”
Thậm chí cổng nhà họ Phó đều không cần khóa, chỉ dùng một đoạn dây thừng bằng cây đay buộc sơ lại.
Phó Cảnh Hữu đi vào tháo dây ra, bước vào trong nhà và quay ra rất nhanh.
Trên người có thêm một số trang bị, ví dụ như là cuốc, thuổng, trên lưng có một cái sọt, trên đầu cũng có một cái mũ rơm.
Một lần nữa nhận lấy cây cuốc của Lục Diểu, Phó Cảnh Hữu nghiêng người chỉ chỉ vào cái sọt sau lưng mình.
Lục Diểu hiểu ý, lập tức cho khoai lang và túi bánh quy bơ trong tay mình bỏ vào trong sọt.
Thấy trong sọt có hai cục lốm đốm màu vàng đậm, Lục Diểu tò mò hỏi: “Trong giỏ anh có cái gì vậy?”
“Bánh cao lương, trộn lẫn với rau sam.”
Lục Diểu biết bánh cao lương, nhưng không biết rau sam là rau gì, bởi vậy cô có chút tò mò: “Có ngon không?”
Có thể lấp đầy bụng thì là ngon, Phó Cảnh Hữu không chút nghĩ ngợi mà gật đầu: “Ngon.”
Lục Diểu nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn ăn thử, buổi trưa tôi lấy bánh quy bơ của tôi đổi với anh, được không?”
Phó Cảnh Hữu quả quyết lắc đầu: “Cô ăn không quen đâu.”
“Không được!” Lục Diểu không buông tha: “Tôi còn chưa ăn thử sao anh biết tôi ăn không quen!”
Cái tính khí bướng bỉnh của cô lại nổi lên, Phó Cảnh Hữu im lặng trong chớp mắt rồi đành phải đầu hàng: “Vậy trưa cô ăn thử xem.”
Như vậy còn tạm được!
Lục Diểu hài lòng, khẽ ngân nga đi về con đường nhỏ phía sân đánh lúa.
Phó Cảnh Hữu sau lưng cô nhắc nhở: “Bên này.”
“À.”
Hai người đi từ nhà họ Phó dọc theo con đường bên cạnh rừng trúc đi tới.
Sương sớm vẫn chưa tan, đất trong rừng vẫn còn ẩm ướt, có thể ngửi thấy mùi bùn đất và mùi trúc thơm thoang thoảng, trong không khí còn có mùi ẩm mốc nhàn nhạt.
Lục Diểu hít hít mũi, Phó Cảnh Hữu thấp giọng nhắc nhở cô: “Đi đường cẩn thận một chút.”
Con đường trong rừng trúc rất hẹp, một người đi qua thoải mái, nhưng hai người sóng vai thì lại không chen được.
Địa hình lại là sườn dốc từ cao xuống thấp, Phó Cảnh Hữu lo lắng cô cứ nhìn ngang ngó dọc, không để ý có thể rơi xuống dốc.
Nghĩ nghĩ, Phó Cảnh Hữu hít sâu một hơi, dịch bước chân sang một bên rồi nói: “Cô đi trước đi.”
“Tôi không biết đường!”
“Đi thẳng dọc theo con đường nhỏ, nếu chuyển hướng tôi sẽ nói cho cô biết.”
Như vậy… cũng được nhỉ!
Lục Diểu thong dong đi, vượt qua Phó Cảnh Hữu đi đằng trước.
Khoảng cách quá gần, Phó Cảnh Hữu mất tự nhiên lùi về phía sau, sau lưng không có đường lùi, thân thể anh mất cân bằng chệch ra, may mà kịp thời chống lên một cây trúc, khó khăn lắm mới không bị ngã sấp xuống.
Thân cây trúc lắc lư, dẫn đến những cây khác va vào nhau vàng lên tiếng lao xao, Lục Diểu quay đầu lại vừa hay trông thấy anh vừa đứng vững lại: “Sao thế? Vừa rồi tôi không đụng phải anh đấy chứ?”
“Là tôi trượt chân. Không sao đâu… đi nhanh lên, tí nữa nắng lên bây giờ.”
Hai người lại tiếp tục bước đi, Lục Diểu nhỏ giọng hừ hừ: “Còn bảo tôi phải chú ý một chút, tôi thấy người nên chú ý là anh mới đúng.”
“...”
Chim quốc kêu ‘quốc quốc quốc quốc’, rừng trúc dựa lưng vào núi, dần dần bước ra khỏi phạm vi rừng trúc, Lục Diểu phát hiện cảnh xung quanh mình khá quen, hỏi: “Từ đây đi về phía tây một chút có phải là ruộng ngô mà mấy ngày trước tôi làm việc đó không?”
Phó Cảnh Hữu gật đầu.
Bàn tay nhỏ của Lục Diểu vẫy vẫy: “Nhà anh cách sau núi gần thật đấy, tôi đi từ ký túc xá thanh niên trí thức, phải đi một lúc lâu mới đến ruộng ngô.”
Tháng năm thời tiết vừa mới nóng, phía sau núi ánh sáng mặt trời rất to, có thể nhìn thấy các loại hoa dại ở khắp nơi.
Lục Diểu hít sâu một hơi mùi thơm ngát này, chạy tới chạy lui như con ong chăm chỉ đi hút mật.
“Đây là hoa gì vậy?”
“Hoa tường vi rừng.”
“Vậy cái này thì sao?”
“Hoa kim ngân.”
“Thơm quá đi!”
Lục Diểu nhón chân lên, ngước chóp mũi lại gần dây hoa kim ngân quấn quanh thân cây nhỏ.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ của cô được chiếu sáng long lanh, hai má bị nhiệt độ làm ửng đỏ, vết bỏng nắng trước đó không nhìn rõ như trước nữa.
Lục Diểu ở đó ngắm hoa, Phó Cảnh Hữu đứng trong bóng râm của con đường dốc nhìn cô.
“Lục…”
Đứng ở đó một lát, đôi môi mỏng của Phó Cảnh Hữu đóng mở một chút, vừa định nói gì thì Lục Diểu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ trơn bóng cười rất xán lạn: “Phó Tiểu Lục, tôi muốn có vòng hoa, anh có biết đan không?”
“...”
Trên đường đi xảy ra vô số tình huống, Lục Diểu vừa đòi ngắm hoa lại đòi hái hoa, vất vả lắm sắp đến nơi thì cô lại lười biếng, kêu mệt không chịu đi tiếp.
Phó Cảnh Hữu không có cách nào trị được cô, đành ngồi cùng cô một lúc, sau đó đến bên đường bẻ một nhánh cây sạch.
Sau khi bỏ đi những nhánh nhỏ thừa ra, anh nắm đầu cây bên này, hướng đầu còn lại về phía Lục Diểu: “Đứng dậy, tôi kéo cô đi.”
“.. Cái này thì có tác dụng gì chứ!”
Lục Diểu phồng má, nhìn nhánh cây trong tay Phó Cảnh Hữu, cô cũng không thể trì hoãn được nữa, chậm rãi đưa tay ra nắm lấy nhánh cây, một giây sau đã được Phó Cảnh Hữu kéo đi.
“Sao lại xa như vậy? Đi hơn bốn mươi phút rồi đấy?”
Phó Cảnh Hữu không nói gì.
Lục Diểu lại nói: “Ruộng này cách đội sản xuất xa như vậy, lúc thu hoạch không lo lắng có người của đội sản xuất khác đến ăn trộm sao?”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |