Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở đâu ra nhiều vì sao như vậy

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Phó Cảnh Hữu kịp thời đáp lại, giọng nói trầm trầm: “Không ai dám.”

Lương thực trồng trong ruộng là tài sản tập thể được công nhận. Nếu như có người đến trộm thì cho dù người trong đội đó không phát hiện ra mà đội khác phát hiện ra thì cũng sẽ tố cáo.

Một khi bị phát hiện và tố cáo thì sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng, không có mấy người bí quá hóa liều dám làm vậy.

Nhắc đến đội sản xuất khác, Phó Cảnh Hữu hất cằm về phía con kênh đối diện: “Nhìn thấy phía đối diện không? Đó là đội sản xuất số ba.”

Lục Diểu nhìn theo hướng ánh mắt anh.

Bọn họ đang đi trên bờ, bên phải là kênh thoát nước, bên kia kênh là vùng đất hoang mọc đầy cây cối, nhìn về phía bên kia thì đúng là nhìn thấy đồng ruộng được cày bừa rất bằng phẳng.

Phó Cảnh Hữu lại quay mặt, nhìn về phía ngọn đồi cao phía bên trái cách đó không xa: “Bên kia là đội số một, đại đa số đội số một là người trên núi… dù sao nếu gặp phải người của đội số một, tốt nhất là tránh đi.”

Lục Diểu ‘à’ một tiếng, yên lặng nhớ lại, sau đó lại tò mò hỏi: “Vì sao vậy?”

Phó Cảnh Hữu hơi cao giọng, nói: “Cứ tránh đi là được, ở đâu ra nhiều vì sao như vậy?”

Lục Diểu vung nhánh cây trong tay ra, giậm chân ì lại không chịu đi.

Phó Cảnh Hữu đành phải lùi về phía sau dỗ dành cô: “Người trên núi không dễ tiếp xúc, tránh đi không xấu. Đi nhanh chút đi, nóng sắp chết rồi.”

Lục Diểu hừ hừ hai tiếng, lại nắm chặt nhánh cây mà anh đưa qua một lần nữa, đáp: “Không dễ tiếp xúc thì không dễ tiếp xúc, anh nói thẳng là được rồi, cái này thì có gì mà che giấu!”

Phó Cảnh Hữu yên lặng đi tới phía trước, không đáp lại cô.

==

Ruộng phải làm việc khoảng chừng hai mẫu, chia thành hai khối liền nhau, trong ruộng là một luống ngô, một luống đậu nành, trồng xen kẽ.

Ở phương Nam có ít vùng đất bằng phẳng, hai mẫu đất này coi như ngoại lệ, hơn nữa một bên còn dựa vào dưới chân núi, bên kia cách kênh nước rất gần, ở giữa là dốc rộng khoảng hai mét.

Có bóng cây lại có nguồn nước, thật sự là làm việc đỡ hơn vùng ruộng trước đó rất nhiều.

Phó Cảnh Hữu treo giỏ trúc lên trên cây, trước tiên cầm theo thuổng sắt, cuốc vạt đất phía bên kia.

Phía đó gần rìa ngoài, cơ bản là không có chút bóng cây nào.

Phó Cảnh Hữu làm việc nhanh nhẹn, Lục Diểu cũng không thể câu giờ, cũng nhấc cuốc lên làm từng chút từng chút.

Cây ngô đã gieo mầm từ tháng tư, lúc này độ cao đã qua đầu gối, bởi vì trồng để lại khoảng cách nên việc hăm sóc tương đối thuận tiên.

Về phần cây đậu nành, thời gian gieo hạt muộn hơn ngô một chút, lúc này mới mọc cây con cao mười mấy centimet, trồng ở khoảng cách gần nhau nhưng do cây còn chưa mọc xòe ra nên cũng dễ chăm sóc.

Lục Diểu chăm chú chậm rãi làm việc.

Phó Cảnh Hữu không yên tâm, trong lúc đó quay đầu lại mấy lần nhìn cô, thấy cô chăm chỉ làm việc thì trong lòng anh hơi có chút kinh ngạc.

Chăm chỉ cũng là rất tốt, không làm người khác khó chịu.

Lại nhìn Lục Diểu một cái, nhân lúc mặt trời vẫn còn chưa chói lắm, Phó Cảnh Hữu cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.

Làm việc chăm chỉ khoảng hai tiếng đồng hồ, Lục Diểu làm hết vạt đất sát chân núi, lúc này cô cảm thấy hơi đói bụng, lòng bàn tay cũng bị cán cuốc mài cho nóng bỏng.

Cô dứt khoát thả cuốc xuống, định ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút.

Dáng người Phó Cảnh Hữu rất cao, chiếc giỏ trúc bị anh tùy tiện treo lên cây, Lục Diểu đỡ lấy dưới đáy giỏ nhảy nhảy lên mấy lần, không lấy được cái giỏ xuống thì cũng thôi, cổ ngửa lên cũng mỏi nhừ.

Từ bỏ việc lấy giỏ xuống, Lục Diểu nhón chân lên, một tay chống lên cây, một tay cố gắng thò vào bên miệng giỏ, lục lọi tìm cái túi bánh quy bơ.

Chờ đến khi lấy được đồ trong túi ra, Lục Diểu cảm giác mình sắp biến thành vượn tay dài rồi.

Xoay xoay hai bên bả vai, Lục Diểu tìm một chỗ khá sạch sẽ ngồi xuống, mở cái túi ra lấy một miếng bánh quy bơ bắt đầu đăn.

Bên cạnh có con châu chấu nhỏ nhảy qua, con kiến trong bụi cỏ cũng như ngửi thấy mùi đồ ngọt, thỉnh thoảng lại có một hai con bò lên dọc theo ống quần cô.

Lục Diểu vừa ăn bánh quy bơ, vừa đưa tay ra phủi mấy con kiến kia xuống, bỗng nhiên bắp chân cô bị cái gì đó đốt một phát.

Cô xuýt xoa một tiếng rồi đứng lên, kéo ống quần lên mới phát hiện bắp chân bị sưng lên một cục, có một con kiến to gấp mười lần con kiến bình thường đang bò qua bò lại.

“Con kiến chết tiệt!”

Giậm chân phủi con kiến xuống, Lục Diểu không hề nể nang gì mà giẫm bẹp con kiến, quay lại nhìn bắp chân mình, nơi bị kiến đốt không nhìn ra cái gì, nhưng mà mấy cục u đỏ lại rất ngứa.

Làn da của Lục Diểu vừa trắng vừa mềm, mới gãi mấy cái đã hiện ra vết đỏ, giống như có xu hướng bị rách da.

Lục Diểu tặc lưỡi một tiếng, nghĩ ở đây có nước, cô buộc túi bánh quy bơ lại, nhảy lò cò gãi bắp chân, lom khom đi về phía kênh nước bên kia.

Kênh nước chảy xuyên qua rất nhiêu đại đội và đội sản xuất, đầu của nó là thượng nguồn sông, phía cuối là hạ lưu sông.

Bởi vì kênh đã đào lâu năm, lại không có ai chăm sóc, hai bên bờ kênh có chỗ sụt lún, người của các đội sản xuất đến lấy nước tưới tiêu, dần dà, mặt đất bị giẫm chắc, tạo thành một con đường dốc nhẹ.

Ngoại trừ thời điểm mưa to, nước trong kênh thường cạn đến bắp chân, chỗ sâu thì đến đầu gối. Có những nơi có hố sâu thì mực nước sâu hơn, khoảng một đến hai mét.

Nước rất trong, vùng nước sâu thì màu sắc đậm hơn một chút, nhìn qua đã có thể phân biệt được rồi.

Lục Diểu ngồi xổm ở bên bờ, đầu tiên là cô dùng tay múc nước rửa mồ hôi trên tay và trên mặt, tùy ý dùng tay áo lau nước trên mặt, sau đó cô cởi tất và giày ra, ngồi lên giày rồi thò chân vào trong nước khua khua.

“A~”

Lục Diểu run run một cái, một lúc sau thở ra một hơi.

Vừa rồi rửa mặt không thấy nước lạnh, khi thò hai chân vào trong nước thì lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Chỉ có điều cũng chỉ lạnh một lát, sau đó nhiệt độ tản đều khắp cơ thể, trái lại rất thoải mái.

Lục Diểu khua khua chân trong nước, ở một bên khác, Phó Cảnh Hữu đang cặm cụi cuốc đám rễ cỏ giao với đám rễ cây, đưa tay lau mồ hôi rồi chuẩn bị làm tiếp, dường như phát hiện ra gì đó, anh sững sờ một chút, mới cúi đầu lại cấp tốc ngẩng đầu lên.

Bên bờ ruộng có cỏ dại được cuốc lên đã héo rũ dưới ánh mặt trời, cuốc để lung tung một bên. Dưới ánh nắng chói chang, lưỡi cuốc phản chiếu ánh sáng bóng loáng, nhưng đảo mắt trái phải, trong ruộng không thấy con gái nhỏ yếu ớt kia đâu!

Vừa rồi người còn đang làm việc ở trước mặt cơ mà!

Phó Cảnh Hữu hoảng hốt, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, anh ném cuốc chạy về phía đồng rộng bên kia.

Nơi này cách đội sản xuất của người trên núi rất gần, mà vì sao lại gọi là người trên núi.

Bởi vì bọn họ sống trên núi.

Bọn họ hiểu rõ núi sâu, nhưng cũng bởi vì ở trong núi sâu, giao thông và tin tức rất lạc hậu, quan niệm của bọn họ vẫn chưa được văn minh đúng mực, tư tưởng vẫn còn cổ hủ, hành vi lại chưa chắc đã quy củ.,

Nếu như… nếu như bọn họ bắt Lục Diểu đi!

Trái tim Phó Cảnh Hữu hẫng một nhịp, đứng dưới nắng gắt, bỗng nhiên anh chợt hoảng hốt.

“Lục Diểu!”

Anh không để ý đến đồ đạc ở ruộng nữa, Phó Cảnh Hữu vừa chạy dọc theo đường sườn núi, vừa chạy vừa hốt hoảng gọi tên Lục Diểu.

“Lục Diểu!”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.