Phát hiện lớn
Đối với sự hiểu biết về Phó Cảnh Hữu, trước đó trong tiểu thuyết gốc cũng có miêu tả tỉ mỉ, sau đó lại có tiếp xúc mấy ngày nay, trên cơ bản Lục Diểu có thể biết được phẩm tính và nhân phẩm của anh.
Lục Diểu rất am hiểu lợi dụng ưu thế của bản thân, ví dụ như gia thế, ví dụ như ngoại hình, cũng hiểu được nên làm như thế nào để tranh thủ lợi ích cho bản thân mình.
Sự yếu ớt và cố gắng của cô, trong mắt những người khác có lẽ đó là thủ đoạn, nhưng đối với bản thân cô mà nói, đó là do hoàn cảnh nơi cô sinh ra và sự giáo dục của gia đình trong mười tám năm qua.
Đương nhiên, ngoại trừ nũng nịu, bản lĩnh giỏi nhất của Lục Diểu phải là ‘tùy người mà đối xử’.
Đây cũng không phải là nghĩa xấu.
Ví dụ như khi phát hiện ra một người thích tiền, chỉ cần dùng tiền đã có thể khiến cho người đó phối hợp giải quyết chuyện gì đó, vậy thì cô không ngại dùng tiền.
Ví dụ như, khi phát hiện Phó Cảnh Hữu không thể chống cự được khi cô làm nũng, vậy thì cô nắm được nhược điểm của Phó Cảnh Hữu.
Lục Diểu chớp mắt tám trăm cái, con ngươi đen nhánh nhìn trái nhìn phải một chút, bàn tay giữ chặt vạt áo của Phó Cảnh Hữu, bờ môi bĩu bĩu: “Phó Cảnh Hữu!”
Phó Cảnh Hữu thấy cô cố ý làm ra vẻ tủi thân, hơi nhíu mày khẽ quát: “Lại muốn làm cái gì?”
“Tôi chỉ là muốn nói với anh, tôi bị con kiến cắn, bắp chân ngứa quá nên mới qua đây rửa một chút.”
Đuôi lông mày của cô hơi hạ xuống, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, dáng vẻ tủi thân cầu xin tha thứ, vừa đáng thương vừa làm người ta đau lòng.
Phó Cảnh Hữu đã nguôi giận từ lâu, nghe Lục Diểu nói xong, anh lại ngồi xổm xuống một lần nữa: “Chân nào?”
Dù là vừa mới đi giày vào giúp Lục Diểu, lúc này anh cũng không tự tiện vách ống quần của con gái nhà người ta ra.
Lục Diểu lại trực tiếp kéo hai ống quần lên: “Chân trái bị cắn, nhưng mà cả hai chân đều rất ngứa.”
Ở niên đại này, phần lớn quần đều là kiểu ống rộng, bình thường bị che cũng không nhìn ra chân thon hay chân thô.
Lục Diểu vén ống quần lên, làm lộ ra bắp chân, không chỉ để lộ bắp chân cân đối thon gọn, ống quần ẩm ướt dán vào làn da, so sánh hai màu sắc tương phản càng lộ ra làn da trắng như ánh trăng của cô.
Trong đỏ phần đỏ lên cũng càng thêm dễ thấy.
Tai Phó Cảnh Hữu nóng lên, nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
“Tôi đoán chắc là do lá cây đậu nành, bây giờ vẫn còn rất ngứa luôn!” Lục Diểu khom người xuống, gãi gãi cục u trên đùi: “Anh nhanh nhìn xem giúp rôi, dùng cách nào có thể đỡ một chút không?”
“Không có gì nghiêm trọng, cô đã dùng nước rửa qua rồi, nhịn một lúc nữa chờ nước thấm vào một lát là tan thôi.”
“Thật sao?”
“Ừm.” Phó Cảnh Hữu gật gật đầu đứng lên: “Thật.”
Lục Diểu vỗ ngữ, thở phào một hơi, trước khi Phó Cảnh Hữu quay người lên dốc, cô lại bất thình lình thốt ra một câu: “Phó Cảnh Hữu!’”Phó Cảnh Hữu: “?”
“Tôi muốn ăn thịt!”
Dưới làn tóc mái rối xù, lông mày Phó Cảnh Hữu nhíu càng chặt hơn.
Im lặng trong chốc lát, Phó Cảnh Hữu nhìn Lục Diểu một cái, so với lúc mới gặp, cằm của cô nhọn hơn một chút, hình như là thật sự gầy hơn rồi.
Ngẫm lại thấy cũng đúng, cuộc sống trong thôn vốn gian khổ, đại tiểu thư cành vàng lá ngọc quen với cuộc sống ở đây đã khó, huống hồ còn phải xuống ruộng làm việc?
Nghĩ thì nghĩ, Phó Cảnh Hữu lại nghiêng đầu nhìn hoa màu xung quanh bị ánh nắng thiêu đốt, ở đây là phía sau thôn không tìm được cửa hàng, anh đi đâu tìm thịt cho cô?
Lục Diểu đoán được suy nghĩ trong lòng anh, một lần nữa đá rơi giày, cởi tất cả rồi lần nữa xắn quần lên bước vào trong nước: “Vừa rồi tôi có phát hiện lớn, thật đó, anh mau lại đây.”
Lục Diểu nói thèm thịt, vậy thì là thèm thật.
Nhớ trước đây có sơn hào hải vị gì mà cô chưa từng ăn đâu?
Vậy mà sau khi xuyên đến đây thì sao?
Không có thức ăn mặn, ngày nào cũng gặm lương thực thô thì cũng thôi, trong mỗi bữa ăn còn không có nổi nửa giọt dầu…
Cho dù xuất gia làm ni cô cũng không trở nên bi thảm như vậy chứ? Cô làm người sắp mất cả hy vọng rồi!
Chỉ có điều hiện thức cũng không xui xẻo đến thế, không phải đã cho cô một phát hiện trọng đại đây sao!
Giẫm lên bọt nước đi vài bước, dòng nước đục ngầu từ thượng nguồn chảy xuống hạ lưu, dòng nước trước mặt cô bỗng trở nên trong vắt.
Lục Diểu chậm bước chân, hơi nghiêng người tìm một vòng, chỉ chốc lát sau đã tìm thấy ‘phát hiện trọng đại’ vừa rồi kia.
“Phó Cảnh Hữu, anh mau lại đây xem đi!”
Xưng hô từ Phó Tiểu Lục biến thành Phó Cảnh Hữu, Phó Cảnh Hữu có chút sững sờ một chút.
Dù là không tin Lục Diểu có thể có phát hiện trọng đại gì trong kênh nước này, nhưng anh vẫn phối hợp đi lại gần xem.
“Mau đi giày vào.” Phó Cảnh Hữu ngồi xổm người xuống vỗ vỗ bắp chân cô, cuối cùng vẫn mềm giọng nói: “Về chăm chỉ làm việc, lát nữa dẫn cô đến chỗ mát mẻ ăn cơm.”
Dòng nước chảy xiết, mặt nước phẳng lặng, đáy nước thỉnh thoảng hiện lên từng quầng sáng bởi gợn sóng chiết xạ ra.
Trong lớp bùn trước mặt Lục Diểu có một vật hình bầu dục có hai lỗ nhỏ như mũi lợn, một lúc sau lại nổi lên một đợt bong bóng.
Mặc dù bóng bóng rất ngắn, nhưng lại dày đặc một cách kỳ lạ.
Lục Diểu chỉ vào chỗ bong bóng đó: “Ở đó, có nhìn thấy không!”
Phó Cảnh Hữu nhíu mày nhìn kỹ, một lúc sau mới chần chừ gật đầu.
Nhìn thấy, rồi sao?
So với sự hờ hững của Phó Cảnh Hữu, Lục Diểu thật sự vô cùng kích động.
Lại sợ làm vật kia giật mình chạy mất, Lục Diểu nhỏ giọng xuống, bịt tai trộm chuông nói: “Anh bắt lấy nó là chúng ta có thịt ăn rồi!”
“...”
Phó Cảnh Hữu hoàn toàn không còn gì để nói, anh rất muốn nói là nếu muốn bắt cái vật này thì ở đâu cũng có, nhưng mà thịt ít xương nhiều, mùi tanh lại nặng, căn bản là không thể nào cho vào miệng được.
Nhưng khi nhìn thấy sự kích động và vui mừng trên mặt Lục Diểu, anh khẽ thở dài một cái, cũng không để ý quần bị ướt càng nhiều hơn, khẽ khom người xuống dùng tay thò vào trong bùn, một tay khác phối hợp đào bùn trong nước ra.
Trước khi vật kia kịp đào tẩu, anh kịp thời dùng sức bắt lên, trực tiếp ném vật kia lên trên bờ.
“A!”
Lục Diểu thốt lên, sợ vật kia chạy đi, cô cũng không để ý đến việc xách ống quần nữa, co cẳng chạy lên bờ, sốt ruột muốn bắt vật kia lại.
Phó Cảnh Hữu kịp thời giẫm lên vật kia trước cô một bước: “Cô đừng đụng vào! Không thì nó cắn đứt ngón tay của cô đấy!”
Lục Diểu vội vàng thu tay lại, mừng rỡ đến mức chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên: “Phó Cảnh Hữu, tôi nói mà! Con ba ba to như vậy!”
Đúng thế, là con ba ba!
Chiều cao của Phó Cảnh Hữu phải hơi một mét tám tư, giày của anh ít nhất cũng phải cỡ bốn mươi ba, vậy mà lúc này, nếu lấy giày của anh làm vật tham chiếu, con ba ba kia còn rộng hơn hai lần so với bàn chân anh.
Con ba ba này ít nhất cũng nặng hai ba cân!
“Phó Cảnh Hữu, đi theo tôi anh thật may mắn!”
Ở niên đại này ăn được chút thức ăn mặn khó khăn biết mấy! Con ba ba to như vậy mà!
“...”
Phó Cảnh Hữu khom người xuống bắt con ba ba, Lục Diểu lập tức lo lắng nhắc nhở: “Anh cẩn thận, đừng để bị cắn.”
Phó Cảnh Hữu ‘ừ’ một tiếng, nhẹ nhàng nhấc con ba ba lên.
Ánh mắt anh lướt xuống nhìn ống quần ướt nước của cô, anh hỏi: “Đi ăn cơm trước nhé?”
Giày vò lâu như vậy, mặt trời đã lên đỉnh đầu từ lúc nào rồi, đang là thời điểm nóng nhất trong ngày, bây giờ làm việc cũng không thích hợp, huống hồ thân thể đại tiểu thư yếu ớt như vậy, chắc chắn không cố được.
“Ừm!”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 33 |