Tư tưởng không tích cực
Con ba ba to quá, không cách nào cất trong giỏ trúc được, Phó Cảnh Hữu bứt mấy cây mây trong rừng, quấn quanh con ba ba mấy vòng, sau đó buộc một lỗ nhỏ ở ngoài xâu qua cán cuốc, lúc vác cuốc trên vai, con ba ba cũng bị treo sau lưng.
Diện tích quần bị ướt của Phó Cảnh Hữu càng nhiều hơn, hơn nữa không chỉ mỗi quần bị ướt mà giày cũng trực tiếp đi vào trong nước, bây giờ mỗi bước chân đều vang lên tiếng kèn kẹt, anh dứt khoát xách giày trên tay, chậm rãi đi ở phía trước.
Lục Diểu nhìn dáng vẻ anh, đầu tiên là vắt ống quần qua loa một chút, sau đó cũng cởi giày ra đi chân trần, thế nhưng mà trên đường đi bụi cỏ sà ra chạm vào lòng bàn chân vừa đau vừa ngứa.
Cô gọi Phó Cảnh Hữu dừng lại, chờ cô đi giày vào lại rồi mới tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, cái miệng nhỏ của Lục Diểu lại không thể rảnh rỗi nổi: “Còn có chỗ mát hơn trong rừng cây nữa sao?”
“Ừ.”
“Là chỗ nào vậy?”
“Lát nữa đến cô sẽ biết.”
Lục Diểu nhỏ giọng hừ hừ chạy theo sau Phó Cảnh Hữu: “Hừ, còn ra vẻ bí ẩn!”
Đôi moi mỏng của Phó Cảnh Hữu hơi nhếch lên, nhưng lại nhanh chóng đè nén lại: “Hẳn là cô nên làm quen sớm một chút.”
Lục Diểu hoang mang nghiêng đầu: “Quen với cái gì?”
“Quen với làm việc.” Phó Cảnh Hữu bình tĩnh nói: “Càng về sau đội sản xuất sẽ càng bận rộn, không phải lúc nào việc nhàn nhã cũng đến lượt cô đâu.”
Vả lại công việc nhàn nhã mà công điểm nhiều thì tất cả mọi người đều sẽ giành làm.
Người giành được mừng rỡ như điên, người không giành được thì ghen tỵ, sau đó trong đội sản xuất sẽ sinh ra khoảng cách, truyền ra một số chuyện gì đó không dễ nghe.
Huống hồ cô chỉ là một thanh niên trí thức.
Lục Diểu với bím tóc sau cổ ra phía trước, con ngươi đen nhánh xoay vòng vòng, không thèm để tâm, nói: “Tôi không thèm để ý công điểm nhiều hay ít, chỉ cần tùy tiện làm chút việc có thể chặn miệng của những người kia lại là được.”
Lục Diểu định vị bản thân mình rất rõ ràng.
Cô là con nhà giàu đời thứ hai, ở hiện đại còn có thể chơi cổ phiếu này nọ, còn ở đây…
Dù cô có cố gắng làm việc đến đâu thì công điểm cô kiếm được cũng không đủ nuôi sống cô.
Hơn nữa thông qua ký ức của nguyên thân, bố nguyên thân cũng có tiền như bố cô, nếu đã giống nhau, dù sao cũng có tiền, vì sao cô lại không tiêu xài?
Cha từ thì tử mới hiếu, người tốt mới được báo đáp, nếu phải nói với hai người cha ở cả hai đời thì Lục Diểu muốn nói với bọn họ rằng, cô chính là ‘ác báo’ của bọn họ.
Phó Cảnh Hữu lúng ta lúng túng nói: “Tư tưởng của cô không tích cực…”
Lục Diểu hừ nhẹ: “Tích cực thì thế nào? Tôi còn chẳng sống ổn thì chuyện của người khác liên quan gì đến tôi?”
Từ trước đến giờ Lục Diểu không để ý đến việc chia sẻ lợi ích với người khác, nhưng cô luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, mặc dù cô không hiểu rõ tất cả chi tiết ở niên đại này, nhưng cô hiểu rõ hướng đi của tương lai, chỉ cần có thể nắm bắt thời cơ chuẩn xác thì ăn bám thêm mấy năm nữa cũng có sao đâu.
Phó Cảnh Hữu á khẩu không trả lời được.
Sinh ra ở niên đại này, chắc chắn tư tưởng của anh không giống Lục Diểu được.
Nhưng anh không phải là nông dân nghèo, nhưng một người vẫn luôn sống trong nghịch cảnh như anh cảm thấy có một câu nói Lục Diểu nói rất đúng.
Chính mình sống còn không bằng chết, người khác như thế nào thì liên quan gì đến anh.
Anh là người có thân phận như thế, cho dù có tích cực hơn nữa thì cũng không thay đổi được tình cảnh của mình, huống hồ là người khác.
Đáy mắt Phó Cảnh Hữu tối sầm lại, chợt cảm thấy bi quan.
Lục Diểu không phát hiện được tâm trạng của anh, còn nói lải nhải: “Người khác như thế nào tôi không xen nào, dù sao tôi không muốn làm việc thì không ai có thể ép tôi. Khắp nơi đều là phong cảnh xinh đẹp và con người thú vị, tôi chỉ muốn đi thưởng thức thật vui vẻ mà thôi.”
Chủ yếu là tùy hứng.
Từng nghe rất nhiều mấy câu kiểu ‘vì người quên mình’, ‘vì nhân dân phục vụ’, lần đầu tiên nghe cách nói lấy bản thân mình làm trung tâm, Phó Cảnh Hữu cảm thấy rất mới mẻ.
Nhưng mà, anh có thể làm như vậy sao?
Phó Cảnh Hữu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Lục Diểu.
Người đằng sau cười lông mày cong cong, nghịch có đuôi chó trong tay, vô tâm vô tình nói: “Rất đúng, có phải vậy không?”
Quý thần xui khiến, Phó Cảnh Hữu khẽ gật đầu.
Đúng vậy…
Đặt mình ở vị trí đầu tiên, để bản thân vui vẻ một chút, cái này cũng không xung đột với ‘cống hiến’, ‘vì người quên mình’, nếu đã như thế, vậy tại sao lại không chọn ưu tiên mình ở vị trí đầu tiên chứ?
Thân phận không vẻ vang như người khác thì sao chứ?
Sống có hy vọng không, có vui vẻ không, nhiều khi những thứ này cũng có thể lựa chọn mà, phải không?
Thế nhưng mà hiểu đến đây và chân chính làm được như vậy, khoảng cách không hề giống nhau.
Phó Cảnh Hữu tự biết rất khó để làm được việc này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tư vô lự vui vẻ của Lục Diểu, tâm trạng anh lại chuyển biến tốt đẹp, khó có khi lộ ra nét mặt tươi cười, ngay cả giọng nói cũng ấm áp hơn: “Đi thôi, sắp đến rồi.”
Nụ cười của Phó Cảnh Hữu rất nhạt, nhưng nhìn cánh môi mỏng nhếch lên của anh, Lục Diểu sững sờ trong giây lát: “Phó Cảnh Hữu, trước đây đã có ai nói chưa?”
“Hả?”
“Anh cười lên nhìn rất đẹp.”
Lục Diểu khẽ cắn môi dưới, bên dưới hàng lông mi dài cong cong là ánh mắt sạch sẽ trong trẻo, nhìn thanh thuần ngây thơ như chú thỏ con, nhưng tính cách thực tế lại hoang dã như con mèo rừng.
“Không có.”
Bước chân của Phó Cảnh Hữu chậm mất nửa nhịp, anh quay mặt đi, cứng miệng nói: “Tôi là đàn ông, cũng không cần đẹp.”
Lục Diểu lơ đãng, đôi mắt đen nhánh như hạt nhãn vẫn nhìn anh chằm chằm, chỉ có điều lần này không chỉ nhìn mỗi bờ môi anh.
Ánh mắt của cô dời lên một chút, nhìn đôi mắt dưới mái tóc mái lộn xộn của anh, nói: “Ơ… Phó Cảnh Hữu.”
“Hả?”
“Anh có thể vén tóc lên cho tôi nhìn một chút được không?”
Trong tiểu thuyết gốc có viết, Phó Cảnh Hữu có một đôi mắt khi cười lên sẽ khiến cho người ta động lòng, khi im lặng lại là cặp mắt hoa đào làm người ta đau lòng…
Gặp anh nhiều lần như vậy, nhưng từ trước đến giờ Lục Diểu chưa từng chân chính nhìn vào đôi mắt của Phó Cảnh Hữu.
Cô thật sự rất tò mò, được viết là cặp mắt hoa đào thần, rốt cục là như thế nào?
Lục Diểu muốn nhìn, nhưng mà Phó Cảnh Hữu lại không phối hợp, mặc cho cô nũng nịu như thế nào cũng không có tác dụng.
Không những không phối hợp, Phó Cảnh Hữu còn trầm mặt, lạnh lùng trách móc vài câu: “Cô là con gái… lúc ở gần nam giới, cô có thể quy củ một chút được không?”
“Ôi, ôi ôi ôi, tôi còn không nhìn ra đấy, anh còn cứng nhắc hơn cả ông già?”
Lục Diểu không vui ‘hừ’ một tiếng, nói: “Vả lại, tôi chỉ là muốn nhìn mắt anh một chút thôi? Làm sao mà không quy củ? Theo cách nói của anh, vừa rồi anh còn nhìn chân tôi, còn đi giày cho tôi, vậy chẳng phải là tôi phải gả cho anh à?”
Hai tai Phó Cảnh Hữu nóng lên, hận không thể dừng bước lại đưa tay ra che miệng cô: “Không được nói như vậy!”
Anh hung dữ lên, Lục Diểu đã bĩu môi.
“Bĩu môi cũng vô dụng.” Phó Cảnh Hữu trầm giọng quát khẽ: “Hỏi cô cô có nghe thấy không?”
“Nghe rồi.” Lục Diểu bất đắc dĩ trả lời.
Phó Cảnh Hữu thở phào một hơi, một lúc sau giọng điệu mới hòa hoãn hơn một chút, nói: “Sau này không được nói những lời này trước mặt người khác. Chính cô cũng phải chú ý, nếu như… nếu như có người tiếp xúc với cô gần như tôi ngày hôm nay, chỉ cần là người khác phái thì cô đều phải cảnh giác.”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |