Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi dắt cô đi

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Phó Cảnh Hữu nói xong lại tiếp tục bổ sung: “Lần sau, là tôi cũng không được.”

“Thật sự không muốn nói chuyện với anh! Nói làm như tôi là đồ đần vậy!” Lục Diểu lườm anh một cái: “Cũng không phải là ai muốn đến gần tôi là đến được đâu nhé.”

Ví dụ như Tạ Phỉ.

Nếu như vẫn là trường hợp ngày hôm nay, đổi lại nhân vật là Tạ Phỉ, chắc chắn cô sẽ đạp anh ta một phát vào trong nước.

Kéo cô thì cũng thôi đi, còn dám hung dữ với cô, quát cô?

Cho anh ta biết mặt!

Lời của Lục Diểu làm Phó Cảnh Hữu sững sờ, nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt, yết hầu anh nhấp nhô, cố gắng kìm nén ý nghĩ kích động trong lòng, quay mặt nhìn về phía trước: “Đến rồi.”

Lục Diểu thu hồi sự chú ý, nhìn về phía trước mặt, cách đó mất mét có một cây cầu đá rộng chừng hai mét, dưới cầu đá là một suối nước chảy róc rách, cách đó mấy chục mét phía thượng nguồn là một con đập nhỏ.

Khoảng cách từ dưới gầm cầu đến đập nước được dùng vôi vữa trát rất bằng phẳng.

Con đập nhỏ như chỉ để cân bằng mực nước ở thượng nguồn, mực nước hiện tại không vượt qua đập nước nên cũng không có nước từ trên chảy xuống.

Phía dưới đập nước có bọt nước li ti, hẳn là thẩm thấu từ phía dưới con đập, chắc là trước đó khi xây dựng cây cầu này phía dưới đã xử lý lớp lót, đại khái là vì để duy trì luôn có nước chảy trong kênh, đảm bảo nước tưới tiêu cho đội sản xuất ở hạ du.

Đương nhiên, không phải là mùa mưa nên chỉ lượng nước chảy ra từ dưới gầm cầu là không đủ, ở một góc khác của con đập cũng có một cửa kênh kéo dài đến nơi khác, bọt nước ở đó càng mạnh hơn, dòng nước cũng chảy xiết hơn.

Theo lời giải thích của Phó Cảnh Hữu, Lục Diểu cũng hiểu, đó là một nguồn của hồ nước khác.

Lục Diểu tò mò hỏi: “Hồ nước?”

“Ừm, là cái này.” Phó Cảnh Hữu chỉ vào một bên khác của con đập, vừa dứt lời thì anh khom người xuống, đi xuống mấy bước thuận theo con đường dốc của con đập.

Trong lúc đó anh quay người lại, dùng tay đè cỏ dại mọc um tùm bên cạnh, để lộ ra con đường nhỏ rõ ràng hơn: “Cẩn thận chút, ở đây hẹp lắm.”

Lục Diểu gật đầu.

Phó Cảnh Hữu không yên tâm, nhưng trong tay lại không có những vật khác để dùng, anh do dự một lát rồi chậm chạp vươn tay ra với Lục Diểu: “Tôi đỡ cô.”

Lục Diểu cũng không suy nghĩ nhiều, bàn tay mềm mại trực tiếp đặt lên.

Chờ đến khi đứng dưới cầu đá râm mát, tay phải cô đặt lên cùi chỏ tay trái, thoải mái kéo ra sau duỗi lưng một cái: “Mát mẻ quá!”

Mặt đất dưới cầu khô ráo, hơn nữa bởi vì có cầu che chắn nên ở đây quanh năm đều râm mát, lại gần nguồn nước, gió nhẹ thổi qua, thật sự là mát mẻ vô cùng.

Lục Diểu thoáng ngửi thấy mùi lá sen thơm ngát trong không khí, cô ngạc nhiên hỏi: “Trong hồ có lá sen ư?”

“Có nhiều lắm, ở đây cỏ lau cao, bị che khuất nên không nhìn thấy.”

Nói chung Phó Cảnh Hữu nhìn ra Lục Diểu lại thèm ăn, anh yên lặng một cát rồi nhẹ nhàng bổ sung: “Vào tháng năm hoa sen sẽ nở rộ, nhanh nhất là đầu tháng sáu sẽ có đài sen ăn.”

Hai mắt Lục Diểu lập tức sáng lên: “Đài sen!”

Phó Cảnh Hữu hơi nhếch môi lên vẻ chế nhạo, sau đó lập tức kìm lại: “Đợi khi nào rảnh, tôi sẽ hái cho cô.”

“Thật sao? Anh tốt thật đấy!” Lục Diểu cười cong cong mắt, chỉ có điều cô lạo lập tức phản ứng một số việc: “Nhưng mà hái đài sen không sao chứ?”

Trước đó Cố Oánh đã dặn dò cô rồi, tất cả nông sản xung quanh đều là của tập thể đội sản xuất, ngay cả củi khô cũng không được phép nhặt, ngang nhiên hái đài sen, thật sự được sao?

Cân nhắc đến hoàn cảnh của Phó Cảnh Hữu, Lục Diểu bỗng nhiên có chút lo lắng: “Hay là thôi đi! Chờ táo nhà anh chín, anh hái cho tôi một ít là được.”

Phó Cảnh Hữu thản nhiên nói: “Những thứ trong hồ là của chung đội số hai và đội số ba, hái chút lá sen và đài sen cũng không sao, không bắt cá là được.”

Lục Diểu nghe ra được mánh khóe trong đó, bọn họ là đội sản xuất số hai mà!

“Ở đây cách đội sản xuất gần lắm à?”

Phó Cảnh Hữu ‘ừ’ một tiếng, lắc lắc con ba ba đến gần, nói sang chuyện khác: “Cái này ăn như thế nào? Bây giờ muốn ăn luôn à?”

Lục Diểu cũng không dễ dụ như vậy, cô giậm chất nhỏ giọng chất vấn: “Rõ ràng từ ruộng ngô đến đây không xa lắm, vì sao buổi sáng anh lại đưa tôi đi đường vòng cho xa!”

Phó Cảnh Hữu cạn lời nhìn cô một lúc, sau đó hờ hững phun ra hai chữ: “Vắng người.”

Lục Diểu chợt sững sờ, trong đầu bao nhiên hiện lên đoạn miêu tả về Phó Cảnh Hữu trong tiểu thuyết gốc.

Nhà họ Phó gần như chết hết, Phó Cảnh Hữu nhờ hai vợ chồng Hạ Hoành Tiến giúp đỡ mới giữ lại được.

Người ngoài không biết thành phần gia đình của Phó Cảnh Hữu, nhưng người dân trong thôn lại rất rõ ràng.

Bình thường ngại trở mặt với vợ chồng Hạ Hoành Tiến nên người dân trong thôn cũng không dám nói gì, nhưng từ trước đến nay bọn họ cũng sẽ không chủ động tiếp xúc với Phó Cảnh Hữu.

Phó Cảnh Hữu cũng hiểu rõ nguyên nhân chuyện này, cho nên luôn tự lập một mình, chưa từng đến gần những người khác…

Nghĩ lại hoàn cảnh của Phó Cảnh Hữu, bỗng nhiên Lục Diểu cảm thấy anh rất đáng thương: “Được, tôi chấp nhận lời giải thích của anh.”

Cô mềm giọng, sau khi nói xong lại lên giọng ngang ngược: “Lần sau muốn đi vòng đường xa cũng không sao, nhưng mà anh nhất định phải đan mũ cho tôi nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ bị cháy nắng đen thui mất!”

Nói xong, cô lại nhẹ giọng bổ sung: “Phó Cảnh Hữu, anh luôn có một mình, không thấy cô đơn và buồn chán sao?”

“Nếu như anh không có bạn bè, vậy tôi sẽ làm bạn bè cua anh! Có chuyện gì không vui anh có thể chia sẻ với tôi, về phần tôi… ừm, xem tình hình đã!”

Đuôi lông mày của Phó Cảnh Hữu dần giãn ra, Lục Diểu lại giơ nắm đấm lên, ngang ngược hỏi: “Không phải là anh quên mũ của tôi rồi đấy chứ? Rốt cục là anh có đan không?”

“Chưa quên, vẫn nhớ mà. Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho cô.” Phó Cảnh Hữu thấp giọng nói, sau đó lại lật con ba ba lên, hỏi Lục Diểu: “Cái này muốn ăn như thế nào?”

Con ba ba xương nhiều thịt ít, mùi tanh còn nặng, nhưng nói thẳng ra thì chưa chắc cô đại tiểu thư này đã tin tưởng, vậy cũng chỉ có thể để cho cô tự thử một chút.

Con ba ba bị Phó Cảnh Hữu lật lại, đang xoay vòng vòng.

Lục Diểu nhíu mày nhìn nó một lúc rồi lắc đầu: “Bây giờ không có cách nào làm được. Tôi không biết nấu ăn, nhưng tôi biết đại khái phải làm như thế nào.”

Lục Diểu nhìn về phía Phó Cảnh Hữu, có ý gì đã lộ rất rõ ràng.

Phó Cảnh Hữu không nghe rõ lắc lắc đầu, thăm dò: “Vậy tôi làm?”

Hai mắt Lục Diểu sáng lên, nhìn anh với vẻ mong chờ: “Được không?”

“... Được.” Phó Cảnh Hữu im lặng một chút: “Nhưng mà hôm nay không được.”

Lục Diểu phồng má: “Vì sao?”

“Việc trong ruộng vẫn chưa làm xong, bên ngoài cũng không có vật nhóm lửa, chỉ có thể về nhà làm…” Phó Cảnh Hữu suy tư một lát rồi trầm ngâm nói: “Ngày mai nha, ngày mai lại đến nửa ngày buổi sáng nữa, chắc cũng có thể làm xong hai mẫu đất kia.”

Lục Diểu gật đầu: “Vậy nói rồi nha? Ngày mai đến nhà anh?”

ký túc xá thanh niên trí thức đông người, Phó Cảnh Hữu qua đó không tiện.

Bến chỗ nam thanh niên trí thức cũng có nồi có bếp, nhưng không quen thân, vả lại người trong thôn sẽ đồn đại lung tung.

Lục Diểu không thèm để ý những chuyện đó, nhưng nghĩ cho Phó Cảnh Hữu bao nhiêu năm nay sống cũng không dễ dàng gì, cô sợ làm Phó Cảnh Hữu khó xử.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.