Giúp tôi đi mà
Đến nhà họ Phó có vẻ là lựa chọn tốt nhất, buổi sáng làm làm việc, buổi trưa đi về cũng đi qua đó, nửa đường ghé vào chắc không ai biết đâu?
Trong lòng Lục Diểu tính toán kỹ càng, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Phó Cảnh Hữu mím môi, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô khó hiểu hất mặt lên hỏi: “Sao vậy?”
Phó Cảnh Hữu lại sắm vai phụ huynh: “Cô là con gái, sao cứ tùy tiện nói ra muốn đi đến nhà nam giới vậy, nếu như gặp nguy hiểm thì phải làm sao…”
Lục Diểu lườm anh một cái: “Thế nhưng mà tôi nói không đúng à? Ngoại trừ đến nhà anh thì chúng ta có thể đi đâu? Hơn nữa, chúng ta không phải là bạn sao?”
Đều đã chọn làm bạn, sự tin tưởng cơ bản cũng phải có chứ?
Phó Cảnh Hữu hiểu ý của cô, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn dặn dò, Lục Diểu chê anh dài dòng, trực tiếp nhét một miếng bánh quy vào miệng anh, dịu giọng hừ hừ: “Tôi phát hiện nha Phó Cảnh Hữu, anh vẫn nên yên tĩnh một chút thì đáng yêu hơn đấy!”
“...”
Trao đổi bánh cao lương với Phó Cảnh Hữu, Lục Diểu cắn một miếng nhỏ, chưa nhai đã thấy muốn nôn ra rồi.
Cái bánh cao lương này giống như làm từ mì, cắn một miếng vào miệng đã tan thành bột, bắt đầu ăn cứ như nhai cát vậy!
Hơn nữa cái rau sam rau dại gì gì đó trong đó, thum thủm, mùi vị rất kỳ quái.
Lục Diểu muốn nôn ra, nhưng ngại ánh mắt thâm trầm của Phó Cảnh Hữu, cô cũng không dám nôn, ngậm một lúc lâu rồi mới nuốt xuống, nhưng mà phần còn lại thì cô cũng không chịu ăn nữa.
“Không ăn được!”
“Tôi đã nói là cô không ăn được mà.”
“Nhưng mà rõ ràng là anh nói nó ngon!”
Cô tức giận nhét lại bánh cao lương cho Phó Cảnh Hữu, Lục Diểu vội vàng nhặt một miếng bánh quy bơ lên tráng miệng, trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hữu nói: “Đồ lừa đảo!”
Lương thực rất quý giá, đương nhiên Phó Cảnh Hữu sẽ không để lãng phí, cũng không chê trên miếng bánh cao lương kia còn dấu răng nhàn nhạt của Lục Diểu, anh cầm lên cắn hơn một nửa.
Đồ ăn thô khô khan trôi qua thực quản, Lục Diểu nhìn thấy anh bị nghẹn mà gân xanh trên cổ nổi lên, nhưng cho dù là như thế thì Phó Cảnh Hữu vẫn thấp giọng nhấn mạnh: “Có thể lấp đầy dạ dày thì đó là đồ ăn ngon.”
Lục Diểu mím mím môi, không vui dời ánh mắt ra chỗ khác.
Không biết vì sao, cảm xúc trong lòng cô bỗng nhiên có chút phức tạp.
Thiếu ăn thiếu mặc, nói chung là bi ai của thời đại này.
Cô cứng rắn đút cho Phó Cảnh Hữu mấy miếng bánh quy, còn lại mấy miếng Lục Diểu ăn hết sạch.
Bánh quy khô khăn, càng ăn càng khát, Phó Cảnh Hữu giúp cô rửa sạch khoai lang trong nước, cô ăn khoai lang, ngoại trừ cái bụng rỗng hơi căng lên thì chỉ dựa vào chút này căn bản không đủ để giải khát.
Lục Diểu dựa lưng vào vách đá trên vòm cầu, gió mát nhẹ thôi qua, cô thoải mái đến mức buồn ngủ, thân thể vô thức nghiêng về một bên, không có gì bất ngờ, đầu cô nghiêng sang tựa lên vai Phó Cảnh Hữu.
Cô thuận theo cọ cọ, trong vô thức hơi thở ấm áp của cô phun lên cổ Phó Cảnh Hữu.
Lưng Phó Cảnh Hữu thẳng tắp, thân thể căng cứng không dám thở mạnh, cô lại mềm giọng nũng nịu: “Phó Cảnh Hữu, tôi khát quá ~”
Yết hầu Phó Cảnh Hữu trượt lên trượt xuống: “Ngủ trước một lát, đợi lát nữa đến ruộng tôi sẽ tìm nước suối cho cô.”
Lục Diểu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không được gạt tôi.”
“Ngủ đi.”
Phó Cảnh Hữu nhìn về dám cỏ lau rung rinh ở phía thượng du xa xa, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng chầm chậm mà trầm ấm: “Không lừa cô.”
Buổi chiều quay lại làm việc, Phó Cảnh Hữu thật sự tìm được nước suối cho Lục Diểu.
Con suối nhỏ uốn lượn từ núi chảy xuống, mát mẻ mà trong lành, Phó Cảnh Hữu không mang nước, anh cũng uống vài ngụm rồi mới lấy nước về.
Mới đầu Lục Diểu còn chê, sợ nước không sạch, cô uống thử một hớp nhỏ trước, thấy nước thanh ngọt, sự mâu thuẫn trong lòng cô cũng biến mất.
Bụng ăn no rồi, cũng giải khát rồi, buổi chiều có một người làm việc giỏi là Phó Cảnh Hữu ở trước mắt, Lục Diểu lại ra sức đục nước béo cò.
Lúc đầu cô nói lá đậu nành ngứa người, cô chỉ làm cây ngô.
Sau đó mặt trời ngả về phía tây, bóng râm càng ngày càng nhỏ, cô dứt khoát bỏ cuốc, đi ra dưới gốc cây tránh nắng.
Công việc này ai muốn làm thì làm, dù sao thì cô sẽ không làm!
Nghĩ thì nghĩ, Lục Diểu cũng không thể tùy tiện kéo chân Phó Cảnh Hữu, thế là cô núp dưới bóng râm, cất cao giọng nói: “Phó Cảnh Hữu, tôi mệt quá…”
“Anh giúp tôi đi mà! Chờ đến lúc phát khẩu phần lương thực, tôi sẽ chia cho anh một nửa lương thực!”
Trong ruộng, Phó Cảnh Hữu vừa cuốc vừa nhìn cô.
Lục Diểu thấy anh không lên tiếng, cho rằng anh không muốn, bèn đứng dậy chống tay bên hông, tiếp tục hét: “Vậy chia cho anh hơn một nửa, hơn một nửa được không?”
“...”
Phó Cảnh Hữu không phản bác được, lúc đầu anh cũng không mong đợi gì ở cô.
Sợ Lục Diểu lại nói mấy lời kiểu cho anh tất cả khẩu phần lương thực gì gì đó, Phó Cảnh Hữu trầm giọng trả lời một câu: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Lục Diểu cười nhe răng, lập tức chạy về chỗ râm mát tiếp tục chiến đấu với con kiến hôi.
Hưởng thụ một buổi chiều vui vẻ, tâm trạng Lục Diểu lại trở nên rất tốt, buổi chiều trên đường trở về nhà, cô ngâm nga một làn điệu mà Phó Cảnh Hữu không biết tên.
Nhớ đến vườn rau trước ký túc xá thanh niên trí thức, đôi mắt đen nhánh của cô lại nhìn vu vơ, Lục Diểu đang chạy trước chợt quay đầu lại, chậm rãi lùi lại rồi hỏi: “Phó Cảnh Hữu, anh biết trồng trọt, vậy thì chắc là cũng biết trồng rau chứ?”
“Biết một chút.”
“Ừm, mùa này thích hợp trồng loại nào? Trước ký túc xá thanh niên trí thức có một mảnh đất, tôi muốn trồng ở đó.”
Phó Cảnh Hữu trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước và sau Tiểu Mãn có thể trồng một số loại dưa, đậu như dưa leo, bí đao, cà, cải trắng, súp lơ, đậu que, rau diếp, củ cải, mấy cái này đều có thể trồng.”
(*) Tiểu Mãn: là một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào ngày 21 hoặc 22 tháng 5 dương lịch.
(*) Tiểu Mãn: là một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào ngày 21 hoặc 22 tháng 5 dương lịch.
Lục Diểu như có điều suy nghĩ: “Lần trước thím cho cà chua ăn ngon lắm, bây giờ trồng cà chua còn kịp không?”
“Kịp. Năm nay nhà thím trồng cà chua sớm, chắc là chỗ thím ấy vẫn còn hạt giống đấy.”
Lục Diểu nhón chân bước đi, đi xung quanh Phó Cảnh Hữu.
Phó Cảnh Hữu sợ không chú ý là cuốc trên vai mình sẽ va phải cô, bèn thấp giọng nhắc nhở: “Đi gọn vào, coi chừng vấp phải bây giờ.”
“He he, tôi phải tìm thím hỏi một chút…” Lục Diểu thấp giọng cười khẽ: “Vậy những hạt giống khác thì sao? Các anh lấy ở đâu vậy?”
“Hạt giống không đáng gì, nhà ai gieo hạt phát mầm, khi có cây giống sẽ cho không.”
Vì để đảm bảo tỷ lệ sống sót, hạt giống sẽ gieo nhiều một chút, nhưng mà diện tích đất trồng có hạn, trồng nhiều thì không được, vứt đi cũng phía.
“Lát nữa đến đội sản xuất cô đi đến nhà thím trước, tôi qua sau, tôi sẽ nói với thím.”
Phó Cảnh Hữu nghĩ, có lẽ trong đất trồng nhà thím cũng có cây giống, đến lúc đó nếu như Lục Diểu muốn trồng thì có thể nhổ về trồng.
Lục Diểu liên tục gật đầu: “Cũng được.”
Mấy ngày hôm nay bắt đầu làm việc cô đều tìm Trần Quế Phân nũng nịu xin giúp đỡ, bây giờ gặp chuyện như vậy, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Phó Cảnh Hữu lắc đầu: “Đều là chuyện nhỏ.”
Lục Diểu ‘ừm’ một tiếng, líu ríu như con chim sẻ, cũng không quan tâm là Phó Cảnh Hữu có nghe thấy lời mình nói không, dù sao cô cũng rất vui vẻ, cả quãng đường đều cười ngây ngô.
Một bên khác, Trần Diệu Diệu chờ đợi ở ruộng bông cả ngày, không những không đợi được Phó Cảnh Hữu, còn bị đội viên ghi điểm của đội sản xuất chú ý, cả ngày làm việc với cường độ cao.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |