Mâu thuẫn nội bộ
Chờ đến khi xế chiều tan tầm, cánh tay Trần Diệu Diệu đều nhức mỏi, trồng mầm bông phải ngồi xổm xuống, lúc đứng dậy chân vừa tê vừa căng, tê rần đến mức giống như không phải là chân của mình nữa.
Trần Diệu Diệu ngồi dưới ruộng rất lâu mới đỡ, cô ta không hiểu sao Phó Cảnh Hữu lại thất hẹn.
Trong lòng cô ta rất giận, các thanh niên trí thức ở các vùng khác đã trở về, Trần Diệu Diệu vác theo cái cuốc đến nhà họ Phó để đòi một lời giải thích.
Mặc dù có ưu thế là có ký ức, nhưng Trần Diệu Diệu biết lúc này người ta vẫn rất bảo thủ về mối quan hệ nam nữ, cô ta cũng không dám đến gần nhà họ Phó, chỉ có thể giả vờ như có việc gì đi về phía sân đánh lúa, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về cổng nhà họ Phó.
Trên cổng nhà họ Phó có buộc dây thừng, yên tĩnh lắng nghe một chút thì trong nhà cũng không có động tĩnh gì, hẳn là Phó Cảnh Hữu không ở nhà.
Chắc chắn là Phó Cảnh Hữu có chuyện gấp gì đó phải làm, cho nên mới thất hẹn!
Trần Diệu Diệu cố gắng tự thuyết phục bản thân mình, lúc vác cuốc lên chuẩn bị đi về ký túc xá thanh niên trí thức thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau nhà họ Phó truyền đến tiếng nói chuyện, giọng nói khá quen thuộc.
Sợ bị người ta trông thấy, cô ta dịch ra mấy bước núp sau đống rơm rạ, vểnh tai lên lắng nghe.
“Vậy tôi đi trước nha? Con ba ba anh lấy đồ cất đi nhé, đừng để cho nó chạy mất, nếu không tôi bắt anh đền!”
“Ừm, cô đi trước đi.”
Giọng nói nũng nịu mà ngang ngược truyền vào bên tai, Trần Diệu Diệu biết ngay là giọng của ai, nhưng sau khi giọng nói của Phó Cảnh Hữu truyền đến, cô ta mới mơ hồ phát giác ra có điểm sai sai.
Giọng nói của Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng khàn khàn, không lạnh lẽo cứng nhắc như lúc nói chuyện với cô ta, càng không mang giọng điệu lạnh lùng quái gở như trong ký ức của cô ta…
Bờ môi Trần Diệu Diệu run run, vô thức nghiến răng. Rõ ràng là sắp tức chết rồi!
Cô ta còn tự an ủi mình, nói là Phó Cảnh Hữu bận chuyện khác rồi, thì ra căn bản không phải thế!
Là bởi vì Lục Diểu!
Trần Diệu Diệu không dám ló đầu ra, chờ Lục Diểu và Phó Cảnh Hữu lần lượt đi ra ngoài cách xa xa, cô ta mới bình tĩnh ló mặt, chậm rãi đi ra từ sau đống rơm rạ.
Lục Diểu lấy được một chút hạt giống và cây non ở chỗ Trần Quế Phân, sau khi trở lại ký túc xá thanh niên trí thức, cô lập tức vỗ tay, nhỏ giọng kêu lên là muốn họp.
Những thanh niên trí thức khác không biết cô có ý gì, nhưng cũng phối hợp với cô, đều đến trước cửa ký túc xá nữ thanh niên trí thức.
Bọn họ thì đứng dưới bậc thềm, Lục Diểu đứng trên bậc thềm, giơ đống cây non và bọc hạt giống lên rồi nói: “Hôm nay tôi mang một số hạt giống và cây non về, trước ký túc xá thanh niên trí thức chúng ta có một mảnh đất, chỉ tiếc là bây giờ đang bị bỏ hoang. Tôi cũng không nói dài dòng nữa, trồng ra được thì mọi người chia nhau ăn, chỉ hỏi các cậu ai có thể chịu thiệt một chút, bằng lòng bỏ công ra dọn dẹp mảnh đất này một chút?”
Cảnh Tiểu Vân là người đầu tiên giơ tay, chỉ có điều không phải là nhận việc mà là hỏi: “Tôi nói này Lục Diểu, mảnh đất rộng bao nhiêu?”
Lục Diểu đáp: “Chỉ một phần đất.”
Cô nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Chỉ có điều vùng ven có thể trồng mấy loại dây leo như dưa hoặc đậu, để cho chúng nó bò lên trên, vượt qua phạm vi phần đất một chút chắc cũng không sao đâu.”
Cảnh Tiểu Vân gật gật đầu ‘à’ một tiếng, xem ra muốn nhận việc, nhưng trong đám đông không có ai lên tiếng, cô ấy cũng không muốn ra mặt.
Trần Diệu Diệu cầm cuốc về đến nơi, mặc dù vắng mặt một lát, nhưng những lời Lục Diểu nói cô ta vẫn nghe rõ ràng.
Trần Diệu Diệu buông cuốc xuống, lúc đứng dậy cô ta thu lại vẻ mặt lạnh nhạt, lên tiếng nhỏ giọng đề nghị: “Lục Diểu, nếu như trồng ra được nông sản mọi người cùng ăn, vậy tại sao không phải là mọi người cùng nhau làm việc? Như thế thì rất không công bằng với người đứng ra làm việc phải không…”
Trong nhóm thanh niên trí thức lâu năm, Dương Tiểu Tịnh đã bị Lục Diểu bật lại mấy lần, cô ta đã sinh ra cảm giác không thích Lục Diểu, lc vội vàng ra mặt, còn căm phẫn hơn cả Trần Diệu Diệu: “Đúng vậy đó! Trồng ra được nông sản cùng nhau ăn, vậy tại sao không thể cùng nhau làm việc?”
Ngũ quan của Dương Tiểu Tịnh hơi bẹt, kiểu tóc không phải là kiểu tóc ngắn ngang tai như Cảnh Tiểu Vân, cũng không phải là kiểu dài, dày và trơn bóng như Lục Diểu và Nhâm Băng Tâm.
Tóc Dương Tiểu Tịnh dài khoảng bảy tám centimet, buộc thành hai cái bím tóc sừng dê nhỏ ở trên đỉnh đầu, còn lại thật sự không thể buộc được, cứ để lòa xòa như vậy.
Thực ra kiểu tóc này ở niên đại này cũng không hiếm, nhưng đối với Lục Diểu mà nói thì vẫn có chút buồn cười.
Lúc này Dương Tiểu Tịnh sốt ruột phản bác, Lục Diểu nhìn cô ta, cũng không cảm thấy cô ta bị người ta lợi dụng làm vũ khí, chỉ cảm thấy cô ta thật ngu ngốc.
Những người khác xì xào bàn tán, giống như đều tán thành ý kiến của Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu.
Lục Diểu cũng không hoảng hốt, cô thả cây non và hạt giống sang bên cạnh, vỗ đi bụi đất trên tay, sau đó cô khoanh tay, hơi hất cằm, hờ hững nhìn mọi người.
Cô muốn xem xem, Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh có thể đẩy việc này lên cao trào như thế nào, có thể giày vò ra được kết quả gì.
Còn có những người xung quanh, có phải là không có chút năng lực phân biệt phải trái hay không.
Trần Diệu Diệu mơ hồ nghe được tiếng ủng hộ, trong lòng cô ta càng hăng hơn.
Đảo mắt xung quanh một lượt, Trần Diệu Diệu tỏ vẻ hạ quyết tâm, cắn cắn môi rồi nói: “Sắp đến ngày mùa rồi, việc đồng áng càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều không dễ dàng gì, tôi cảm thấy để cho công bằng thì vẫn nên phân công chuyện này mới tốt.”
Dương Tiểu Tịnh hừ một tiếng, cũng nói: “Đúng vậy, làm thế nào công bằng thì làm! Một số người hẳn là vì muốn lười biếng nên mới nói nghĩ cho mọi người, để cho người khác tự nguyện đứng ra làm việc, ôi! Làm như người ta là đồ đần mà đi lừa ấy!”
Đồ đần?
Lục Diểu cười lạnh một tiếng, cảm thấy Dương Tiểu Tịnh mới là đồ đàn.
Lục Diểu còn chưa nói gì thì Nhâm Băng Tâm ở gần cô nhất đã đứng ra bênh vực cô: “Cô nói chuyện kiểu gì đấy!”
Cảnh Tiểu Vân cũng nói: “Đúng thế, chẳng phải chỉ là chuyện một phần đất thôi sao? Có gì mà ồn ào, nếu các cô không muốn làm, vậy thì để tôi làm! Tôi không ngại cống hiến, sau này có rau thì mọi người cùng ăn rau, có dưa mọi người cùng ăn dưa.”
Nghe có người đứng ra nhận việc, đám người vừa rồi còn xì xào bàn tán dần dần yên tĩnh lại.
Cảnh Tiểu Vân thấy chuyện này cơ bản đã quyết định vậy rồi, cô ấy chuẩn bị xách cuốc đi làm việc, trên bậc thềm, Lục Diểu kiêu ngạo đứng thẳng, nói: “Ai cho phép cậu đi? Tôi còn chưa nói xong đâu!”
Cảnh Tiểu Vân hớn hở, vội vàng làm động tác xin lỗi.
Lục Diểu kiêu ngạo hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hai người Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu, cô vỗ vỗ tay, cố ý khích: “Tôi cảm thấy hai người nói rất đúng, vậy tôi hỏi các cô, bây giờ công việc ở mảnh đất này, hai người các cô có muốn mình làm không?”
Trần Diệu Diệu nhất thời nghẹn họng, nhát gan cúi đầu thấp xuống không nói gì.
Cô ta không có ý này.
Dương Tiểu Tịnh như con loi nhoi, nhảy dựng lên: “Bọn họ đều không làm, vậy sao tôi phải làm?”
Lục Diểu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, mỉm cười nói với vẻ sâu xa: “Còn tưởng rằng các cô là vì sự hòa thuận của mọi người nên lấy mình làm gương chứ, hóa ra là không phải. Nói đi nói lại nửa ngày, cũng chỉ để gây mâu thuẫn nội bộ ở đây mà thôi!”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 22 |