Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có đầu óc

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

“Bớt gắp lửa bỏ tay người đi!”

Dương Tiểu Tịnh tức giận giậm chân, sốt ruột phản bác: “Tôi nói sai chỗ nào à? Toàn bộ thanh niên trí thức chỉ có cô là nhà tư bản, làm màu nhất, lúc vừa tới còn không biết tết tóc, quần áo cũng không biết giặt, gánh nước cũng phải bảo người khác làm! Thấy bây giờ phải làm việc thì bày ra một màn này…”

Dương Tiểu Tịnh thở hổn hển, tức giận cao giọng chất vấn, nói xong lại cười mỉa nhìn về phía Lục Diểu: “Lục Diểu, cô dám nói đề nghị làm đất này không phải là vì cô muốn tránh né làm việc không?”

Lục Diểu nhìn Dương Tiểu Tịnh như nhìn đồ đần: “Có người tự nguyện làm việc mà, đương nhiên cũng có người không muốn làm, hơn nữa đó chỉ là một mảnh đất nhỏ, cô nói nhiều người như vậy có thể chen nhau được không?”

“Hơn nữa, chuyện trồng rau này cũng không phải lập tức thành công được ngay, bây giờ không muốn khai hoang đất trồng rau, thì sau này cũng phải tham gia tưới nước, bón phân hoặc là bắt sâu các kiểu.”

Ánh mắt của Lục Diểu lướt nhìn về phía những người khác, xem thường hừ một tiếng: “Sao vậy? Không phải có người thật sự cho rằng không làm gì mà có thể ăn chùa được đấy chứ?”

Nếu như bội thu, Lục Diểu cũng không để ý, nhưng cô cũng muốn nhìn xem là người nào có thể không biết xấu hổ như vậy.

Trong nhóm thanh niên trí thức, nhất là mấy nam thanh niên trí thức bị Lục Diểu nói cho đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào.

Vu Hạo gượng cười, là người đầu tiên giơ tay lên, lắp bắp: “Thanh niên trí thức Lục… chuyện khai hoang vườn rau để tôi làm cho, sức tôi khỏe!”

Lương Thiệu cũng lên tiếng theo: “Tính thêm cả tôi nữa.”

Mặc dù Tạ Phỉ và mấy thanh niên trí thức lâu năm khác không nói gì, nhưng đều bước về phía trước một bước theo, có ý gì đã rất rõ ràng.

“Chuyện này không vội.”

Ngón tay Lục Diểu quấn quấn đuôi tóc, nhướng mày nhìn Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu với vẻ khinh thường: “Cô biết vì sao có người bẩm sinh đã có tướng lãnh đạo rồi không? Vậy cô có biết vì sao bây giờ người đứng ở đây gọi mọi người đến họp là tôi chứ không phải là hai người các cô rồi chứ?”

Hai người kia vừa rồi hăng nhất, nhưng bất ngờ thay, có lẽ hai người bọn họ cũng không ngờ rằng Lục Diểu lại làm theo cách này.

Bây giờ nhóm nam thanh niên trí thức hăng hái xung phong, hai cô ta xấu hổ vô cùng, đâu dám lên tiếng nữa?

Lục Diểu cũng không quan tâm bọn họ có xấu hổ hay là khó xử không, ngón trỏ thon nhỏ của cô chạm vào cằm, hờ hững trần thuật một sự thật: “Bởi vì tôi có đầu óc, nhưng rất rõ ràng, hai người các cô không có.”

Nói chuyện làm việc không biết động não, ồn ào đến mức xấu hổ cũng là tự làm tự chịu.

Mọi người nuốt nước bọt, trong lòng tự nhủ Lục Diểu phát biểu thật là sắc bém!

Có điều không thể phủ nhận được đó là phương diện mà Lục Diểu cân nhắc thật sự chu đáo hơn bọn họ!

“Cô dựa vào cái gì mà mắng người khác! Lục Diểu, cô quá đáng quá rồi đấy!”

“Cô ta mắng người khác!”

Dương Tiểu Tịnh chỉ vào Lục Diểu, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía mọi người với vẻ không thể tin nổi, muốn nhờ mọi người làm chứng cho cô ta, chứng kiến Lục Diểu ngang nhiên mắng người khác, phẩm đức quá xấu xa.

Nhưng điều làm cô ta thất vọng đó là, vừa rồi cô ta ra ý kiến hăng quá, làm cho những người khác cũng bị Lục Diểu khinh thường, lúc này làm gì có ai bằng lòng đứng ra nói đỡ cho cô ta?

“Tôi ngang ngược thì tôi cũng là đang giải quyết chuyện này, cô có muốn nhìn cô đang làm gì không?” Lục Diểu cười mỉa một tiếng, đáy mắt hiện lên sự khinh thường: “Cô cũng đừng sốt ruột nhảy dựng lên như vậy, tôi còn có chuyện phải tính sổ với cô.”

Dương Tiểu Tịnh ngẩn người, tính sổ? Tính sổ chuyện gì?

Lục Diểu nhặt cây non và hạt giống vừa thả xuống bên cạnh lên, giơ cao lên chất vấn: “Đây là gì? Và ở đâu ra?”

Dương Tiểu Tịnh lập tức hiểu ý Lục Diểu.

Cô ta cho rằng chỉ cần mình không mở miệng thì Lục Diểu không làm được gì cô ta, nhưng bên cạnh lại có người nhẹ nhàng trả lời: “Là cây non và hạt giống… là do cậu, thanh niên trí thức Lục mang về.”

Lục Diểu hài lòng, liếc nhìn Dương Tiểu Tịnh: “Hạt giống và cây non là do tôi đi xin về, cho dù tôi không làm việc thì sau này tôi ăn rau ăn dưa cũng hợp lý hơn cô.”

“Về phần cô mở miệng một tiếng là nhà tư bản, chủ nghĩa tư bản gì đó, bây giờ tôi nói cho cô biết, gia đình tôi là gia đình quân nhân, tôi là con cái nhà đàng hoàng, chính trực không thể chính trực hơn được nữa! Nếu sau này cô không giữ mồm giữ miệng mà còn tung tin đồn nhảm nói xấu gia đình quân nhân thì cũng đừng trách tôi tố cáo cô với tổ chức!”

Cố ý bôi nhọ con cái gia đình quân nhân, sẽ bị trừng phạt rất nghiêm!

Nhóm thanh niên trí thức xôn xao.

Dương Tiểu Tịnh càng run rẩy hơn, trong mắt dần hiện ra vẻ sợ hãi.

Bầu không khí lại trở nên lúng túng, Cảnh Tiểu Vân lại ra mặt phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Ôi dào, cũng không phải là chuyện gì to tát, tất cả giải tán đi… à không phải, tất cả đi làm việc đi, nhân lúc trời vẫn còn sáng.”

Vu Hạo đi đến trước mặt Lục Diểu, nịnh nọt: “Thanh niên trí thức Lục, cô có muốn đi qua xem chút không? Làm như thế nào, bắt đầu làm từ đâu, tôi nghe cô chỉ huy!”

Lục Diểu đưa cây non và hạt giống qua, nói: “Tự mọi người xem mà làm đi, ngoại trừ hai cây mướp đang leo kia là để lại thôi, mấy cái khác thì cuốc hết đi. Để cây non dễ phát triển thì tốt nhất là cuốc đất tơi xốp một chút.”

Cả ngày chạy bên ngoài, Lục Diểu đã đổ mồ hôi cả người, lúc này cảm thấy mình xấu xí lắm rồi, đâu còn tâm trạng mà quản mấy cái này nữa.

Vu Hạo lập tức gật đầu: “Được, tôi biết rồi! Bây giờ đi làm luôn!”

Lục Diểu hờ hững khoát khoát tay.

Nhâm Băng Tâm nhìn cô, thật đúng là có mấy phần dáng vẻ của lãnh đạo, âm thầm giơ ngón cái với cô.

Lục Diểu hất cằm, cố ý ra vẻ cao ngạo, chỉ có điều cũng chỉ trong chớp mắt, cô lại khôi phục lại thái độ bình thường, giơ tay vẫy vẫy gọi Nhâm Băng Tâm.

Sau khi Nhâm Băng Tâm đi qua, Lục Diểu ghé sát vào tai cô ấy, nói: “Lúc nấu cơm có thể đun thêm chút nước nóng được không? Tôi muốn tắm một cái, trên người thối quá!”

Nhâm Băng Tâm gật đầu: “Không thành vấn đề, vừa hay tôi cũng muốn lau người một cái… mà thôi, bây giờ tôi đi nấu nước luôn! Tránh buổi tối đông người xếp hàng lâu lắm.”

“Vậy tôi đi với cậu!”

“Được, đi thôi!”

“Ừm ~”

Nhóm thanh niên trí phân tán ra các nơi làm việc, chỉ lát sau trước cửa chỉ còn lại hai người Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh.

Trần Diệu Diệu nhặt cuốc lên, giả bộ như là đang sửa cán cuốc, thực ra vẫn để ý đến xung quanh.

Thấy không ai chú ý đến bên này, Trần Diệu Diệu đứng lên, nhẹ giọng gọi : “Thanh niên trí thức Dương…”

Dương Tiểu Tịnh chầm chậm quay đầu nhìn cô ta: “Thanh niên trí thức Trần…”

“Thanh niên trí thức Dương, cô vẫn ổn chứ?” Trần Diệu Diệu lúng túng nói, lông mày nhíu lại vẻ lo lắng, tỏ vẻ quan tâm: “Vừa rồi Lục Diểu quá đáng quá, ngay trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể nói cô như thế chứ!”

Dương Tiểu Tịnh lấy lại tinh thần, nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn nhìn Trần Diệu Diệu.

Trần Diệu Diệu sững sờ trong chớp mắt, nuốt nước bọt giả vờ bình tĩnh: “Thanh niên trí thức Dương, cô sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế…”

Mặc dù là cô ta cố ý đổ thêm dầu vào lửa, nhưng mà cũng chưa nói gì quá đáng mà?

Biểu cảm của Dương Tiểu Tịnh như thế là cái quỷ gì vậy?

“Cô nói vậy có ý gì? Cái gì mà Lục Diểu nói tôi ngay trước mặt nhiều người như vậy? Không phải là cô nói chuyện mảnh đất trước sao?”

Dương Tiểu Tịnh xị mặt: “Cô thấy bây giờ đắc tội với Lục Diểu rồi, muốn phủi sạch, để một mình tôi chịu trận phải không!”

Trần Diệu Diệu méo miệng, lo lắng lắc đầu: “Không phải, thanh niên trí thức Dương, tôi thật sự không có ý này!”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.