Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bông hoa trắng yếu đuối

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Dương Tiểu Tịnh lạnh lùng nhìn Trần Diệu Diệu.

Trần Diệu Diệu ra vẻ ấm ức, cứ nhấn mạnh không phải thế, động tĩnh đó làm nhóm nam thanh niên trí thức cầm nông cụ về chú ý đến, có một thanh niên trí thức lâu năm lên tiếng bênh vực kẻ yếu: “Dương Tiểu Tịnh, mặc dù vừa rồi là thanh niên trí thức Trần nhắc đến chuyện này trước, nhưng cô ấy cũng không ép cô phải mở miệng, chính cô tự nói theo, bây giờ làm thanh niên trí thức Lục tức giận, sao cô còn giận cá chém thớt lên thanh niên trí thức Trần?”

Dương Tiểu Tịnh tức giận nói: “Ai giận cá chém thớt cô ta! Ai bắt nạt cô ta chứ!”

Nam thanh niên trí thức đó chỉ vào Trần Diệu Diệu: “Cô không bắt nạt thanh niên trí thức Trần à? Cô bắt nạt người ta khóc rồi kìa!”

Dương Tiểu Tịnh nhìn lại, quả nhiên, Trần Diệu Diệu đỏ cả mắt, thút tha thút thít, không phải là đang khóc đấy sao?

“Cô khóc cái gì?” Dương Tiểu Tịnh kinh ngạc trợn tròn mắt, giọng nói cáu gắt: “Tôi nói gì cô? Tại sao cô lại khóc!”

“Không phải, không phải.”

Trần Diệu Diệu chậm rãi lùi về sau, liên tục lắc đầu.

Lau khóe mắt có lẽ là có nước mắt, Trần Diệu Diệu tỏ vẻ cười gượng với nam thanh niên trí thức kia: “Thanh niên trí thức Từ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà anh hiểu lầm rồi, quan hệ của tôi và thanh niên trí thức Dương rất tốt.”

Dáng vẻ ấm ức của cô ta, cộng thêm lời nói kiểu giảng hòa, nói không bằng không nói, nam thanh niên trí thức càng căm phẫn hơn, chỉ trích Dương Tiểu Tịnh: “Dương Tiểu Tịnh, cô đừng quá đáng!”

Dương Tiểu Tịnh thật sự bị chọc tức, phẫn nộ gào lên: “Từ Nghiêu, anh có bị gì không!”

Trần Diệu Diệu không thể chiếm thế thượng phong trước mặt Lục Diểu, nhưng trời xui đất khiến, dưới sự trợ lực của Dương Tiểu Tịnh, cô ta đã thiết lập được hình tượng bông hoa trắng yếu đuối trong lòng nhóm nam thanh niên trí thức.

Mặc dù trong nhóm nữ thanh niên trí thức vẫn không có tiếng nói, nhưng Trần Diệu Diệu vừa yếu đuối vừa ‘dịu dàng biết quan tâm’ đã thành công chiếm được chỗ cắm dùi bên phía nhóm nam thanh niên trí thức.

Đối với Trần Diệu Diệu mà nói, cũng coi là nước cờ thuận lợi đầu tiên của cô ta trong thời gian này.

Chỉ có điều những chuyện này cũng không liên quan gì đến Lục Diểu, chuyện của cô cũng phải bận rộn mãi mới xong, đâu rảnh mà để ý người khác?

Tắm rửa xong xuôi, Lục Diểu và Nhâm Băng Tâm cùng đi về bên kia hồ nước để giặt quần áo, giặt quần áo xong đi về lại đổ mồ hồi, cô không thể nhịn được, lại múc nước lau người một lần nữa mới thỏa mãn.

Trong túi có tổng cộng hai túi bánh quy, hôm qua mới ăn hết một túi.

Còn một túi bánh quy nữa, sáng sớm ngày tiếp theo Lục Diểu không tìm thấy cái gì đựng được để chia ra, bèn mang theo cả túi đi.

Thu dọn xong xuôi, Lục Diểu đội mũ lên, đi ra chỗ sau cửa phòng khách vác cuốc lên rồi đi ra ngoài.

Cô vừa đi thì Trần Diệu Diệu cũng kéo cửa phòng ra, thu dọn qua loa rồi đi theo cô ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức.

Lúc Lục Diểu gặp Phó Cảnh Hữu ở một góc hồ nước, Trần Diệu Diệu đứng ở sau gốc cây của bên kia hồ, lạnh lùng nhìn hai người.

Thấy Lục Diểu và Phó Cảnh Hữu vừa nói vừa cười đi trên con đường nhỏ như bạn bè lâu năm, Trần Diệu Diệu siết chặt nắm đấm, biểu cảm bỗng nhiên trầm xuống, mãi đến khi sau lưng vang lên một giọng nói: “Thanh niên trí thức Trần.”

Lúc này cô ta mới hoàn hồn, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm rồi quay người lại.

“Thanh niên trí thức Từ.”

Thấy là thanh niên trí thức trước đó đã nói đỡ cho mình - Từ Nghiêu, Trần Diệu Diệu lập tức mềm giọng : “Thanh niên trí thức Từ, anh cũng đi ra ruộng à?”

Từ Nghiêu mày rậm mắt to, ngoại hình đoan chính, bởi vì lao động làm việc ngoài nắng nên hơi đen và gầy, nhưng trong số những thanh niên trí thức thì vẻ ngoài của anh ta cũng xếp top đầu.

Hơn nữa bởi vì anh ta là thanh niên trí thức lâu năm, anh ta cũng có quan hệ thân thiết với một số người trong đội sản xuất.

Trần Diệu Diệu cũng không ghét tiếp xúc với anh ta.

“Đúng vậy, buổi sáng ra ngoài làm sớm hơn một chút thì buổi trưa đỡ phải làm giữa nắng.”

Từ Nghiêu cười lởi xởi: “Thanh niên trí thức Trần, hôm nay cô đi đến ruộng nào vậy?”

Trần Diệu Diệu cười cười trả lời: “Hôm qua vẫn chưa cấy hết mầm bông, chắc mấy hôm nay đều làm việc ở ruộng bông.”

“Vậy à, tôi cũng đi về gần phía đó, đi chung đi.” Từ Nghiêu rất tự nhiên cầm lấy cái cuốc nhỏ trong tay Trần Diệu Diệu: “Tôi cầm giúp cô.”

“Cảm ơn anh nhé, thanh niên trí thức Từ.”

“Đừng khách sáo, đều là việc tiện tay thôi.”

Mặc dù mọi chuyện xảy ra có chút khác trong ký ức, nhưng tình hình cũng không coi là quá tệ, ít nhất vẫn có người đứng về phía cô ta.

Tương lai, chỉ cần cô ta nắm chắc cơ hội….

Khóe môi Trần Diệu Diệu run run vì hưng phấn, cô ta ra vẻ ngại ngùng cúi đầu, thực chất là che giấu ánh mắt đen tối của mình.

==

Bận rộn từ sáng đến trưa, cuối cùng thì Lục Diểu và Phó Cảnh Hữu cũng làm xong hai mẫu ruộng, buổi trưa lúc đi về, Lục Diểu nhảy chân sáo, không ngừng xông về phía trước, hào hứng như muốn bay lên: “Phó Cảnh Hữu, nhanh lên, anh đi nhanh một chút đi!”

“Được.”

Chạy cả quãng đường, lúc đến nhà họ Phó, thời gian đi ngắn hơn một nửa so với buổi sáng.

Phó Cảnh Hữu dẫn Lục Diểu đi vào từ cửa sau, anh để con ba ba bắt được hôm qua trong chậu..

Đầu con ba ba sắp húc phải thành chậu gỗ, lúc không có người, nó núp trong chậu không động đậy.

Nghe thấy tiếng cửa sau phòng bếp vang lên, con ba ba lập tức sợ hãi, cổ vươn ra dài như cổ rắn, vẫy mạnh tứ chi, ý định đảo tẩu khỏi chậu nước.

Lúc đầu Lục Diểu muốn lại gần nhìn, thấy tình hình này lại nhớ lại lời Phó Cảnh Hữu nói trước đó, sợ con ba ba cắn đứt ngón tay mình, cô sợ hãi lùi lại mấy bước, nép sát Phó Cảnh Hữu không dám manh động.

Phó Cảnh Hữu lặng lẽ dịch ra một bước, thoáng kéo xa khoảng cách.

Anh để cây cuốc, giỏ trúc và vòng hoa kim ngân xuống, sau đó nhấc cái thùng gỗ bên cạnh bàn bếp đi rồi sân sau, Lục Diểu chạy theo sau lưng anh: “Anh làm gì vậy?”

Phó Cảnh Hữu không nói gì, trực tiếp rút tấm ván gỗ trên miệng giếng nước ở sân sau ra, ném thùng nước vào trong giếng cái ‘tủm’.

Bàn tay anh kéo dây thừng quấn lên hai vòng, trên cánh tay nổi gân xanh, nhanh nhẹn kéo lên một thùng nước đầy.

Anh đặt thùng nước trên miệng giếng, sau đó nghiêng người nhìn Lục Diểu.

Khuôn mặt nhỏ của Lục Diểu lấm tấm mồ hôi, lập tức vén tay áo lên cười tươi: “Tôi vừa cảm thấy ra mồ hôi không thoải mái!”

Nước giếng trong vắt đổ từ trong thùng ra chảy xuống tay, làm Lục Diểu nhỏ giọng thốt lên: “Ôi… mát quá!”

Phó Cảnh Hữu tiếp tục cầm lấy thùng nước, đổ nước xuống ở góc thấp hơn một chút, trầm giọng nhắc nhở: “Hơi ngồi xuống một chút, đừng làm bẩn giày.”

“Biết rồi!” Lục Diểu mím mím đôi môi đỏ mọng, nghe lời làm theo: “Trời nóng như vậy, mát chút mới tốt! Sao anh lại thu thùng đi vậy? Mau đổ nước mạnh hơn một chút đi!”

“...”

Phó Cảnh Hữu yên lặng, chỉ có thể nghe theo lời cô.

Thời tiết càng ngày càng nóng, một thùng nước giếng mát mẻ dội xuống, cảm giác nóng nực trên người lập tức tan biến sạch.

Lục Diểu rửa tay rửa mặt xong lại đến lượt Phó Cảnh Hữu rửa.

Động tác của Phó Cảnh Hữu rất nhanh, khoát khoát vài cái là rửa tay và chân xong, sau đó lau mặt qua loa rồi đi từ phòng bếp đến phòng khách, tìm một lúc lâu mới tìm thấy một cái ghế đẩu nhỏ.

Anh đưa ghế đẩu cho Lục Diểu, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn làm như thế nào?”

Anh nói là con ba ba.

Lục Diểu đặt ghế đẩu rồi ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối nghĩ nghĩ rồi nói: “Ừm, con ba ba phải dùng nước sôi nóng trụng qua, trên người nó có một lớp da phải lột đi, nếu trong bụng có mỡ cũng phải bỏ đi, cái đó tanh lắm! À đúng rồi, còn cần rượu nữa…”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.