Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà họ Phó

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

Rượu là lương thực tinh, ở hợp tác xã cung tiêu cũng phải bảy tám hào, còn chỉ mua được cái bình cỡ bàn tay mà thôi.

Nếu như không có chuyện hiếu hỉ thì rất khó thấy trong thôn.

Phó Cảnh Hữu nhíu nhíu mày, lặp lại lời Lục Diểu: “Cần rượu?”

“Ừm.”

Lục Diểu chớp chớp hàng mi, nhẹ nhàng gật đầu: “Rượu trắng hay rượu vàng đều được, độ cồn càng cao càng tốt, có thể khử tanh.”

“Tôi biết rồi.” Phó Cảnh Hữu gật đầu, lại hỏi: “Còn cần gì nữa?”

Lục Diểu nghĩ ngợi rồi nhìn trên bếp, thấy trên bếp bị phủ một lớp bụi, có thể nhìn ra được là Phó Cảnh Hữu không hay nổi lửa nấu cơm lắm.

Cô lại hỏi Phó Cảnh Hữu: “Nhà anh có cái gì?”

“Dầu, muối, còn có cả xì dầu.”

Lục Diểu trợn tròn mắt lên, con ngươi đen nhánh trong trẻo như quả nho đen: “Là hết rồi?”

Phó Cảnh Hữu thản nhiên gật đầu: “Hết rồi.”

“...”

Lần này đến lượt Lục Diểu nghẹn họng.

Phó Cảnh Hữu nhìn vẻ mặt cô, nói chung cũng đoán được chỉ có mấy thứ này thì không đủ, bèn hỏi: “Còn thiếu gì nữa? Tôi đi tìm?”

“Làm sao mà tìm? Ở đây lại không có chỗ nào bán.”

Hợp tác xã cung tiêu ở trên thị trấn, thôn Đại Hà cách thị trấn rất xa, cho dù có xe thì vừa đi vừa về cũng phải hơn nửa ngày.

“Sơ suất rồi, hẳn là tôi nên nghĩ đến sớm hơn một chút, nếu không thì đã có thời gian chuẩn bị rồi.”

Lục Diểu tặc lưỡi một tiếng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ vẻ uể oải. Phó Cảnh Hữu liếc nhìn cô một cái rồi trầm giọng nói: “Tôi có thể giải quyết.”

Nói xong anh lại thấy có chút chắc chắn quá, anh lại bổ sung thêm: “Tôi đến trước nhà thím xem một chút, có thể lấy được cái gì thì làm cái đó, nếu là thiếu nhiều quá thì chiều nay tôi sẽ đi lên thị trấn một chuyến.”

“... Con ba ba thì chờ ngày mai rồi làm.”

“Như thế có được không? Bình thường anh ăn cơm ở nhà thím đúng không, anh đi qua đó mượn đồ, nếu như thím ấy hỏi thì phải làm sao? Anh sẽ trả lời như thế nào?”

Câu hỏi của Lục Diểu quá sắc bén, Phó Cảnh Hữu hoàn toàn không còn gì để nói.

Yên lặng trong chốc lát, hàm dưới của Phó Cảnh Hữu hơi căng, cứng rắn hỏi: “Vậy cô còn muốn ăn không?”

…”

Được thôi.

Lục Diểu đành chấp nhận, bàn tay như chồi non vươn ra, đếm những thứ cần thiết: “Phải có hành, gừng, tỏi, còn phải có ớt, ớt nhất định phải là loại cay ấy, còn cần có lá nguyệt quế, hoa tiêu, quê, hoa hồi các kiểu, anh xem đi, có thì xin, không có thì thôi.”

“Hôm nay tôi không mang tiền và phiếu, mấy thứ này cần bao nhiêu tiền và phiếu thì về anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa lại cho anh.”

Đồ gia vị không tốn bao nhiêu tiền, cho dù phải trả thì cũng là anh trả.

Phó Cảnh Hữu không đáp, lấy đồ trong giỏ trúc ra rồi xách giỏ đi ra từ cửa sau: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi, cô ngồi chờ một lát.”

Như nghĩ đến gì đó, anh dừng chân lại dặn dò: “Đừng rảnh rỗi mà đi trêu chọc con ba ba kia đấy, nó cắn đứt ngón tay thật đó.”

“Biết rồi! Anh đi nhanh lên!”

Nói thật, tính tính Lục Diểu bướng bỉnh tùy hứng, Phó Cảnh Hữu thật sự không thể yên tâm về cô.

Lần này Phó Cảnh Hữu không dám chậm trễ, gần như là chạy đi chạy về, nhưng mà trên đường vẫn bị gặp rắc rối, cái cô thanh niên trí thức tên Trần Diệu Diệu lại ngăn cản anh.

Phó Cảnh Hữu chạy rất nhanh, lúc đầu anh định giả vờ như không nghe thấy, có lẽ Trần Diệu Diệu nhắc đến tên Lục Diểu nên Phó Cảnh Hữu đã chạy chậm lại.

“Đồng chí Phó, sao anh lại chạy nhanh như vậy.”

Trần Diệu Diệu chạy đến trước mặt Phó Cảnh Hữu, vỗ ngực thở hổn hển: “Tôi, tôi, suýt chút nữa không đuổi kịp…”

Phó Cảnh Hữu nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy sự lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là…” Ánh mắt Trần Diệu Diệu lấp lóe, rồi vẻ khó hiểu nhìn bên cạnh anh: “Đồng chí Phó, không phải là buổi sáng Lục Diểu ra ngoài cùng anh sao? Sao mà…”

Đang nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, Trần Diệu Diệu gượng cười, tỏ ra như che giấu gì đó: “À… tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút chuyện muốn tìm Lục Diểu, đã sắp đến giờ ăn trưa, không thấy cậu ấy ở ký túc xá thanh niên trí thức cho nên mới tìm anh hỏi một chút.”

Phó Cảnh Hữu không biết quan hệ của Trần Diệu Diệu và Lục Diểu có thân thiết không, nhưng lúc này quan hệ nam nữ rất bảo thủ, chưa kể dễ bị đồn đại ra mấy lời khó nghe, mà còn có thể bị chụp mũ, anh chắc chắn không thể để lộ chuyện Lục Diểu đang ở nhà anh được.

Im lặng một lúc lâu, Phó Cảnh Hữu nói: “Chúng tôi làm việc cùng một ruộng, nhưng tôi làm xong về trước, thanh niên trí thức chậm chạp, chắc là cũng sắp xong rồi đấy.”

Một câu ngắn ngủi, làm cho Trần Diệu Diệu nghĩ đến rất nhiều chi tiết.

Lục Diểu yếu ớt bánh bèo, còn khó tính và kén chọn hơn kiếp trước trong trí nhớ của Trần Diệu Diệu, nói cô làm việc chậm, Trần Diệu Diệu tin một trăm lần.

Nhưng trọng điểm của câu nói này là gì?

Lục Diểu làm việc chậm, Phó Cảnh Hữu không những không giúp cô mà còn về trước!

Điều này chứng tỏ cái gì?

Nhìn bọn họ có vẻ hòa thuận vui vẻ, thực ra không phải vậy!

Cũng khó tránh, Lục Diểu hay bắt bẻ lại ngang ngược như vậy, có ai sẽ thích cô chứ?

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh, đồng chí Phó.”

Tâm trạng Trần Diệu Diệu rất vui, cô ta cố đè nén khóe miệng không nhếch lên, cúi xuống ra vẻ xin lỗi Phó Cảnh Hữu: “Đồng chí Phó, tính tình Lục Diểu không tốt lắm, có thể sẽ nhõng nhẽo một chút, nếu trong lúc làm việc chung với anh cậu ấy có gây phiền phức gì cho anh thì tôi xin được xin lỗi anh, hy vọng anh đừng để bụng nhé!”

“...”

Phó Cảnh Hữu hơi nhíu mày, môi mỏng mấp máy một chút, hồi lâu mới phun ra mấy chữ: “Tôi có thể đi được rồi chứ?”

Trần Diệu Diệu vội vàng tránh ra một bước.

Phó Cảnh Hữu không chần chừ một giây phút nào nữa, xách theo giỏ trúc lại tiếp tục chạy như bay.

Lúc Phó Cảnh Hữu đi vào sân từ cửa sau thì đã nhìn thấy Lục Diểu ngồi trên ghế đẩu chỗ bậc thềm ở dưới mái hiên, cả người co lại chỗ mát mẻ, giống như sợ rêu xanh trên vách tường sẽ cọ lên quần áo làm bẩn quần áo nên không dám dựa vào quá gần.

Hơn nửa người cô bị ánh nắng chiếu vào, cũng không biết đã ngồi đây bao lâu rồi, khuôn mặt nhỏ mới rửa sạch sẽ giờ đã lấm tấm mồ hôi.

Phó Cảnh Hữu đi qua hai bước: “Sao lại ngồi ở đây?”

“Phó Cảnh Hữu!”

Lục Diểu lập tức đứng dậy, một giây sau lại tủi thân mà bĩu môi: “Trong nhà tối như mực, không có chút hơi người nào hết, một mình tôi hơi sợ.”

Ở ngoài nhà họ Phó nhìn có vẻ khang trang, nhưng đi vào bên trong là có thể nhìn ra tồi tàn, không chỉ mái ngói bị thủng lỗ chỗ, mà các góc trong nhà cũng bị phủ đầy mạng nhện, bụi bặm tích tụ dày đặc.

Phó Cảnh Hữu không ở nhà, Lục Diểu cũng không tùy tiện đi lại trong nhà, nhưng nhìn phòng bếp, phòng khách và hành lang đều là như thê,s Lục Diểu cảm thấy những chỗ khác chắc cũng không khác gì.

Hơn nữa bởi vì cửa chính không mở nên trong nhà không có ánh sáng, lộn xộn như nhà ma vậy.

Ở trong môi trường lạ lẫm như vậy, Lục Diểu không những cảm thấy không được tự nhiên, mà còn cảm thấy khó chịu và sợ hãi, giống như là bên cạnh cô có rất nhiều người vô hình đứng xung quanh.

“Đi vào trước đi, tôi múc cho cô thùng nước.”

“Ừm.”

Lục Diểu vui vẻ gật đầu, cô xách ghế đẩu đứng đó, đôi con ngươi đen nhanh nhìn về phía anh, chậm chạp không nhúc nhích.

Phó Cảnh Hữu bất đắc dĩ thở dài, lần thứ hai múc lên một thùng nước, xách theo thùng nước đi vào nhà với cô.

Lục Diểu ngồi ở cửa bếp, xắn ống tay áo lên, hai cánh tay trắng muốt ngâm ở trong thùng nước nghịch.

Gió nhẹ thoáng thổi qua, cô thoải mái thở ra: “Ngôi nhà đẹp như vậy, sao anh không dọn dẹp một chút?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.