Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại tiểu thư không biết nhân gian khó khăn

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Ngược lại là Phó Cảnh Hữu trước đây đã từng làm con ba ba ăn, mặc dù vị không ngon lắm, sau đó gần như là chưa động vào nhưng bảo anh giết con ba ba thì cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ quá trình mà Lục Diểu nói rất mơ hồ, cũng không nói muốn giết con ba ba thì phải trụng nước sôi trước hay là mổ bụng nó trước, Phó Cảnh Hữu chỉ có thể làm theo cảm giác,

Anh trực tiếp nhúng con ba ba vào trong nồi, nước trong nồi đang sôi, con ba ba cũng rướn cổ dùng sức vùng lên, suýt chút nữa nhảy ra khỏi nồi.

Bọt nước nóng bắn lên té vào Phó Cảnh Hữu mấy lần, đừng nói là Lục Diểu, mà Phó Cảnh Hữu cũng giật cả mình, vội vàng dùng nắp đậy chặt nồi lại.

Con ba ba đó dùng sức ụi nắp nồi mấy lần, sau đó mới từ từ không có tiếng động nữa.

“...”

Trong bếp là không khí im lặng, ngoại trừ củi trong lò thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ‘tanh tách’ thì lớn còn âm thanh gì nữa.

Lục Diểu bỗng nhiên bật cười một tiếng.

Ngay sau đó là một tràng cười giòn tan, không hề che giấu gì vang lên.

Nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Hữu luống cuống tay chân và sợ hãi mà Lục Diểu cười suýt chảy cả nước mắt.

Cô còn tưởng rằng không có chuyện gì có thể phá vỡ được biểu cảm lạnh nhạt của Phó Cảnh Hữu, thì ra anh cũng có lúc luống cuống tay chân như vậy.

“Phì…”

Lục Diểu lau giọt nước mắt bên khóe mắt, nghĩ như vậy lại cảm thấy buồn cười, không ngờ bỗng nhiên Phó Cảnh Hữu lại xoay đầu lại.

Lục Diểu lập tức nhịn cười, bịt tai trộm chuông cúi đầu nói: “Tôi không cười anh.”

“...”

Đôi môi mỏng của Phó Cảnh Hữu nhếch lên, lại quay sang.

Có thể nhìn ra được anh đang cố gắng duy trì làm mặt lạnh, chỉ tiếc là tai và khuôn mặt đang đỏ ửng lên của anh đã bán đứng anh.

Con người đều có lúc xấu hổ, Lục Diểu không dám trêu ghẹo quá mức, cô dùng tay che miệng rồi ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ rực ra vẻ nghiêm nghị nói: “Được rồi, nhanh lấy ra đi! Trụng một lúc nữa là chín luôn đó!”

Phó Cảnh Hữu mỏ nắp nồi ra, vớt con ba ba đã mất đi sinh mạng trong nồi nước sôi ra cho vào trong chậu một lần nữa, là cái chậu mà lúc nãy Lục Diểu nghịch đã làm té ra ngoài một chút.

Chờ nhiệt độ giảm bớt, anh lấy dao định lột da ra, kết quả là vừa mới đụng tay vào nhẹ nhàng mà đã lột ra được một lớp da rồi.

Phó Cảnh Hữu sững sờ một chút, chần chừ hỏi Lục Diểu: “Là lột lớp da này à?”

“Ừm.”

Lúc này con ba ba đã thăng thiên, Lục Diểu cũng không sợ nó nữa.

Cô ngồi xổm bên cạnh nhìn Phó Cảnh Hữu xử lý, ngón tay nhỏ của cô chỉ chỉ trỏ trỏ phổ cập kiến thức: “Con ba ba ở trong bùn đất, da nó dày, nếu như không lột thì sẽ không nhai nổi.”

Phó Cảnh Hữu nghe vậy thì gật đầu, trong lòng tự nhủ: bảo sao mà trước đây làm ba ba ăn, trong miệng cứ như cắn một cục cao su vậy.

Lột lớp da bên ngoài xong, Phó Cảnh Hữu chuẩn bị mổ bụng nó theo chỉ thị của Lục Diểu, trong bụng con ba ba hai ba cân này chất đầy mỡ, có thể thấy là thức ăn trong kênh nước không tệ.

Lúc vứt gan đi, Phó Cảnh Hữu cũng không để ý, mãi đến khi Lục Diểu nói mấy miếng mỡ vàng óng ánh kia cũng phải vứt đi thì trên mặt Phó Cảnh Hữu hiện lên vẻ chần chừ.

Dầu ăn rất hiếm, mỗi tháng cũng chỉ có phiếu dầu hai ba lạng, mỡ của con ba ba cũng là dầu mỡ, nhìn mấy miếng mỡ vàng óng ánh bóng bẩy kia, Phó Cảnh Hữu cảm thấy vứt đi thì tiếc quá.

“Phải vứt thật sao?”

Lục Diểu biết anh đang suy nghĩ điều gì, cô quả quyết gật đầu, nói: “Phải vứt đi, gan và mỡ này là thứ tanh nhất trên người con ba ba này, nếu như để lại thì sẽ hỏng mất cả nồi thịt ba ba!”

Phó Cảnh Hữu đành phải gật đầu đồng ý, anh bỏ con mỡ của con ba ba vào trong bát đựng gan, để đó lát nữa thuận tiện vứt cùng luôn.

Lúc đầu là con ba ba khá to, cắt đi cái này vứt đi cái kia, đến cuối cùng khi xử lý sạch sẽ cong thì cơ bản cũng chỉ còn lại bộ xương.

Bưng một chậu ‘xương’, Phó Cảnh Hữu liếc mắt nhìn rượu vàng và các loại gia vị trên bàn mà thở dài một hơi.

Công việc ra lệnh làm rất đã ghiền, Lục Diểu không đợi được thêm, vây quanh Phó Cảnh Hữu dịu giọng thúc giục: “Anh còn ngẩn ra đấy làm gì? Nhanh lên nào, tôi đói sắp chết rồi!”

Phó Cảnh Hữu tiếp tục làm việc.

Rốt cục là con ba ba có thể cho vào miệng được không, từ đầu đến giờ Phó Cảnh Hữu vẫn nghi ngờ, anh lo sẽ làm cho Lục Diểu thất vọng, anh trầm giọng nói: “Không phải là cô mang theo bánh quy hay sao? Ăn trước vài miếng đi.”

Lục Diểu cố chấp lắc đầu: “Không được, bánh quy ngọt miệng lắm, bây giờ ăn thì lát nữa ăn ba ba không thấy ngon nữa.”

Thái độ của cô thật sự rất kiên quyết, Phó Cảnh Hữu cũng không thể nói thêm gì khác, chỉ có thể tăng tốc lên mà thôi.

Phó Cảnh Hữu chần sơ qua những miếng mai mềm rồi vớt ra rồi lại nhặt những miếng mỡ nhỏ còn sót lại ra, sau đó anh tráng sạch nồi, chờ khi nồi khô đến một mức độ theo lời nhắc nhở của Lục Diểu, anh rót vào một chút dầu ăn.

Sau khi dầu nóng lên, Phó Cảnh Hữu cho hành, tỏi, ớt, hoa tiêu và lá nguyệt quế vào xào lên, anh không đề phòng nên bị vị cay bốc lên làm sặc, quay đầu sang bên cạnh hắt xì ba cái mới đỡ hơn.

Nói không phải chứ, một khi mùi hăng và cay nồng bay ra, thật sự có cảm giác như vậy.

Lửa trong lò hơi to, thấy lá nguyệt quế và gia vị đều có chút đổi màu, Lục Diểu cầm cái kìm gắp củi, tiến tới muốn rút củi ra bớt một chút, nhưng mà có dùng cả hai tay để gắp thì cũng không dùng thành thạo được.

Cuối cùng vẫn là Phó Cảnh Hữu nhận lấy kìm gắp than, rút hai cây củi đang cháy ra ngoài, cắm đầu đang cháy vào trong đống tro làm khói bốc lên nghi ngút.

“Bây giờ làm gì nữa?”

“Đổ con ba ba vào xào là được!”

Đổ con ba ba vào theo lời cô, Phó Cảnh Hữu bận rộn xào qua xào lại một lúc, Lục Diểu cũng không nhàn rỗi, cô quen đường quen nẻo lấy bát đĩa từ trong tủ bếp ra.

Sau khi rửa sạch, cô chớp chớp đôi mắt đen nháy như mắt con nai rừng của mình, thò đầu ra hỏi: “Phó Cảnh Hữu, muối và xì dầu anh để đâu rồi?”

“Ở ngay trên bàn, trong lọ nhỏ là muối, trong lọ thủy tinh là xì dầu.”

“A!”

Bàn bếp dựa vào tường nối liền với phòng khách, lọ muối và lọ xì dầu cũng để trên bàn sát vào trong tường.

Lục Diểu cầm bát qua đó, trông thấy cặn dầu và tro bụi bám thành từng mảng trên nắp lọ muối và lọ xì dầu, đôi lông mày tinh xảo lại nhíu chặt, lần này có chút nổi cáu: “Phải rửa lọ muối! Lọ xì dầu cũng phải rửa! Phó Cảnh Hữu, anh thật sự là ông vua luộm thuộm! Ở đây chỗ nào cũng bẩn chết đi được!”

“...”

Phó Cảnh Hữu bị cô nói vậy thì rất xấu hổ, xoay người lại đưa cái muôi cho cô, sau đó lại nhận lấy bát trong tay cô, dùng một tay cầm lấy lọ muối và lọ xì dầu, nói: “Cô đảo trong nồi vài cái đi, tôi đi rửa!”

“Không được, anh, anh rửa nhanh lên, xông anh về xào!”

Trước kia xem video, Lục Diểu đã có hứng thú về phương diện ẩm thực và chế biến ẩm thực rồi, cô đã từng có lần muốn làm thử, chỉ là tiếng dầu sôi trong nồi khiến cô chùn bước.

Cô cảm thấy rất đáng sợ.

Phó Cảnh Hữu không có cách nào nói được cô, đành phải đi nhanh về nhanh.

Lục Diểu múc một bát nước sạch trong thùng gỗ, đổ muối và xì dầu vào theo lời tổ tiên mách bảo, cầm đũa quấy quấy, khi nhìn thấy màu sắc thịt ba ba trong nồi được xào đổi màu thì đưa bát cho Phó Cảnh Hữu.

“Anh cầm đi.”

“Đây là gì?”

Phó Cảnh Hữu nhìn nước trong bát, có chút không nghĩ ra.

Chút nước này không đủ để làm canh, nếu để xào thì lại quá nhiều.

Lục Diểu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, nói: “Gia vị cao cấp mà, hơn nữa thịt ba ba rất khó xào nhừ, hầm thêm một lúc nữa đi!”

Phó Cảnh Hữu gật đầu, nhận lấy bát nước rồi rót vào trong nồi.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.