Hạnh phúc quá mức
Xào đi xào lại vài lần để cho thịt ba ba thấm đều gia vị, Lục Diểu lại cầm bình rượu trên bàn đưa cho Phó Cảnh Hữu: “Không cần nhiều lắm đâu, một nắp là được rồi.”
“Được.”
Đổ rượu vàng vào xào thêm một lúc nữa, trong không khí ngập tràn mùi thơm nồng của rượu, Lục Diểu lập tức nói: “Được rồi, được rồi! Đậy nắp nồi lại một chút là được!”
Phó Cảnh Hữu vội vàng vùn thịt ba ba lại một chỗ, nhanh chóng đậy nắp nồi lại.
Đun lửa to, sau khi hơi nước bốc lên thì để nhỏ lửa hầm một chút, bảy tám phút lại đảo lại một lần nữa, đảo ba lần thì nước cốt ở dưới nồi cũng trở nên sền sệt rồi.
Lục Diểu lại đưa bát hành đã thái nhỏ qua cho anh: “Rải cái này lên, đảo lần nữa là có thể cho ra khỏi nồi được rồi.”
Đến bước này, thái độ của Phó Cảnh Hữu đối với Lục Diểu đã từ đã nghi ngờ trở nên thán phục rồi.
Mùi thơm tỏa ra từ trong nồi không giấu được người khác, hơn nữa lại nhìn màu sắc vàng ươm bóng loáng hấp dẫn kia…
Phó Cảnh Hữu thật sự bị kinh ngạc, anh không ngờ cô gái nhỏ yếu ớt này lại am hiểu phương diện nấu nướng như vậy.
Đây là do cô chỉ huy anh nấu, nếu như cô tự mình động tay, vậy chẳng phải là càng…
Phó Cảnh Hữu tưởng tượng một chút, được thôi, anh không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ Lục Diểu buộc tạp dề vào nấu nướng.
“Sao anh vẫn còn ngây người ra đấy? Nước súp sắp cạn rồi kìa!”
Phó Cảnh Hữu hoàn hồn lại, vội vàng tìm cái bát to đổ ba ba ra, bưng bát ba ba lên bàn, trong nhà không có ghế phù hợp với độ cao, anh bèn đi đến phòng khách lấy mấy cái ghế tới.
Trong nhà cũng không có mấy cái bát, làm món này dùng đựng hành tỏi, gia vị các thứ gần như dùng hết rồi.
Phó Cảnh Hữu lại múc nước một lần nữa, nhanh chóng rửa sạch bát đũa.
Đến cuối cùng một bát ba ba nóng hổi, cộng thêm hai cặp bát đũa đặt trên bàn, Lục Diểu ngồi phía trong cửa bếp, đối diện bên kia bàn, Phó Cảnh Hữu ngồi ở ngưỡng cửa quay lưng lại với phía ngoài, cuối cùng cũng được nghiệm thu thành quả của cả buổi trưa bận rộn này.
Thịt ba ba đẫm nước sốt óng ánh, dưới làn hơi nước, màu sắc vô cùng hấp dẫn.
Phối hợp với mùi thơm cay nồng đậm đà, thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Phó Cảnh Hữu giơ đũa ra rồi lại thu đũa vào, giơ ra rồi lại thu vào một lần nữa, một bát đầy tràn, anh không biết hạ đũa ở chỗ nào mới tốt.
Khóe môi Lục Diểu hơi cong lên, gắp một miếng gần chân bỏ vào trong bát của anh, giọng nói mềm mại ngọt ngào dễ dàng đi vào lòng người: “Nếm thử miếng này đi, chỗ này khá nhiều thịt.”
Dứt lời lại gắp một miếng viền mai cho anh: “Còn có miếng mai này, giá trị dinh dưỡng phong phú.”
“Tôi tự gắp được, cô cũng ăn đi…”
“Đương nhiên là tôi phải ăn chứ! Tôi còn để mình thiệt được chắc?” Lục Diểu kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng. Gắp một miếng ba ba nhỏ rồi bắt đầu ăn.
Phó Cảnh Hữu thấy cô ăn ngon miệng, cũng không khách sáo nữa, gắp miếng ba ba trong bát lên cắn một miếng.
Chỉ một miếng đó đã khiến anh phải nhắm mắt lại, không nhịn được muốn chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
Thịt chân ba ba mềm mà giòn, thấm đẫm nước sốt, hương vị cay cay tê tê rất vừa phải, mùi vị đậm đà càn quét đầu lưỡi, kích thích vị giác, làm cho người ta ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai.
Hoàn toàn không giống mùi vị tanh không ăn nổi mà anh tự làm trước đó.
Phó Cảnh Hữu nghĩ, mùi vị này, đại khái cũng chỉ có đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh mới có tay nghề ngang vậy đúng không?
Thế nhưng mà nghĩ nghĩ, anh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
Chắc chắn đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh kém hơn Lục Diểu, nếu không thì sao trong tiệm cơm quốc doanh không có món ba ba chứ?
Phó Cảnh Hữu nhè xương ra, sau đó gắp miếng mai lên ăn tiếp, sau đó lại gắp thêm một miếng, lại gắp thêm một miếng nữa...
Anh ăn đến mức không ngẩng đầu lên, đủ để nhìn ra được anh thích món ba ba này như thế nào.
Lục Diểu ngồi ở đối diện, sau khi ăn hai miếng nhỏ, bàn tay trắng nõn của cô chống cằm, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, ngồi nhìn Phó Cảnh Hữu ăn.
Không biết vì sao, nhìn Phó Cảnh Hữu ăn ngon miệng như thế, trong lòng cô vô thức có một cảm giác hưởng thụ.
Đôi mắt Lục Diểu cong lên, đang định nói gì đó thì Phó Cảnh Hữu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói trước: “Cô thanh niên trí thức Trần đó, cô có quen không?”
“Hả?”
Thanh niên trí thức Trần?
Là thanh niên trí thức Trần nào?
Lục Diểu sững sờ một chút, thăm dò: “Trần Diệu Diệu?”
“Ừm, chờ tôi một chút.”
Anh bước đôi chân dài của mình đi ra phòng khách, lúc trở lại, trên tay anh có thêm mấy thứ màu vàng sẫm, Lục Diểu nhận ra đây là bánh cao lương khó ăn lần trước.
“Tại sao lại ăn cái này? Một bát ba ba to như vậy còn không đủ cho anh ăn sao?”
“Ăn đồ ăn không no bụng được.”
Phó Cảnh Hữu đưa một cái đến trước mặt Lục Diểu, nói: “Chấm vào nước sốt này đi, ngon lắm.”
Nước sốt này rất đậm đà, cũng đủ chất béo, dùng để chấm bánh cao lương thì ngon vô đối.
Lục Diểu xị mặt quay sang một bên: “Tôi không cần!”
Phó Cảnh Hữu nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi lại đưa đến trước mặt cô: “Cố chịu ăn một cái trước đi, lần sau tôi nghĩ cách làm chút lương thực tinh.”
Lần sau!
Lục Diểu mừng rỡ quay lại, sự chú ý của cô không ở mấy chữ ‘lương thức tinh’, mà là: “Lần sau tôi còn có thể đến đây sao?”
“Âm thầm thôi.” Phó Cảnh Hữu bình tĩnh bổ sung: “Nhưng chỉ có thể đi vào từ cửa sau.”
Cửa sau thì cửa sau, cô đang lo không có chỗ ‘ăn hàng’ đây!
Lục Diểu vui mừng, chỉ có điều vẫn đẩy bánh cao lương trên tay anh về, nói: “Tôi biết rồi, nhưng mà tôi thật sự không ăn được bánh cao lương, tôi ăn không quen… anh cứ ăn đi!”
Phó Cảnh Hữu đành phải thôi, chấm bánh cao lương vào nước sốt thơm béo đậm đà, cơ bản anh không động đũa nữa.
Lục Diểu lại nhíu mày: “Anh cũng đừng chỉ ăn bánh cao lương thôi, ăn cả ba ba nữa đi!”
Phó Cảnh Hữu lắc đầu giải thích: “Hôm nay ăn ngon lắm, còn lại có thể để dành ngày mai ăn.”
“Trời nóng như vậy làm sao mà để lại được? Hơn nữa, một bát to như vậy mà anh mới chỉ ăn mấy miếng? Còn lại chỗ này, anh lại nghĩ để lại mấy ngày, chia làm mấy bữa?”
Lục Diểu bị anh làm cho vừa tức vừa buồn cười, có đồ tươi ngon thì không ăn đi, nhất định phải để qua đêm? Cái tật gì vậy chứ!
Đưa đũa qua, Lục Diểu ngang ngược yêu cầu: “Hôm nay ăn đi, ăn no rồi mới có thể dừng, thật sự không ăn nổi nữa rồi nói sau.”
Phó Cảnh Hữu ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới mái tóc dài rối xù là ánh mắt thâm trầm nghiêm túc lạ thường.
Lục Diểu không những không sợ, còn ưỡn lưng, ngược lại càng ngang ngược hơn: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Nhìn tôi như vậy cũng không được!”
“...”
Phó Cảnh Hữu chịu thua, cứ ăn một miếng bánh cao lương kèm theo một miếng thịt ba ba, vừa đau khổ vừa vui vẻ mà ăn, ăn uống tằn tiện bao nhiêu năm nay, khó có khi bữa cơm này lại làm anh ăn no bụng.
Bình thường Phó Cảnh Hữu cũng không dám ăn như thế, điều kiện không cho phép anh tiêu xài như thế, đã lâu không cảm giác được cảm giác chắc bụng, anh cảm thấy thể xác và tinh thần đều rất thỏa mãn, thoải mái đến mức anh có chút buồn ngủ.
Anh nghĩ như vậy, người cũng dựa vào một góc nhỏ của bàn.
Vốn là định nghỉ một lát, chậm rãi hưởng thụ cảm giác thoải mái không dễ có được này, nhưng bởi vì quá hạnh phúc, hoặc có lẽ khoảng thời gian bên cạnh Lục Diểu làm anh cảm thấy nhẹ nhõm, hô hấp anh dần dần đều đều, vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |