Tự nhận việc
Trần Diệu Diệu thấy việc này đã được quyết định, cô ta nghiêng người chỉ vào mảnh đất trồng trước cửa, nói: “Mướp trong vườn rau mà không ăn thì để già mất, tôi nghĩ hay là hái đi? Vừa hay giàn mướp cũng là khẩu phần lương thực của ký túc xá thanh niên trí thức, cơm tối có thể gọi nhóm nam thanh niên trí thức đưa lương thực đến cùng ăn, mọi người giao lưu cũng có tình cảm hơn.”
“Các cậu thấy thế nào?” Trần Diệu Diệu nhẹ nhàng hỏi.
Cố Oánh gật đầu: “Tôi thấy được đấy, chỉ là số người nhiều quá, lượng việc phải làm cũng nhiều. Thanh niên trí thức Trần, vất vả cho cô rồi.”
Trần Diệu Diệu cười he he, ánh mắt ngại ngùng liếc nhìn mấy người trong nhà: “Không sao cả, đều là việc nên làm thôi. Hơn nữa việc nấu cơm cũng thay phiên nhau mà, sớm một ngày hay muộn một ngày thì cũng giống nhau thôi.”
Lục Diểu im lặng liếc mắt, trở tay chống cằm quay mặt sang một bên.
Trần Diệu Diệu kêu gọi nam thanh niên trí thức hái mướp giúp, thỉnh thoảng ngoài cửa lại truyền đến tiếng nam thanh niên trí thức khen ngợi Trần Diệu Diệu, Lục Diểu nghe mà thấy phiền, hàng lông mày tinh xảo không khỏi nhíu lại.
“Sao vậy, vẫn không vui à?” Nhâm Băng Tâm cười khẽ đẩy cô một cái: “Đến khi nào đến lượt cậu, tôi sẽ giúp cậu mà.”
Đúng là Lục Diểu có chút không vui, nhưng cũng không phải là bởi vì chuyện này.
Chỉ đơn thuần là cô cảm thấy Trần Diệu Diệu nói chuyện buồn nôn quá, cô ta muốn thể hiện thì cũng thôi, còn nói thêm câu kia làm gì, nói bóng nói gió ai đây?
Cho rằng chỉ có cô ta là người đẹp lương thiện lại tích cực, còn người khác thì chỉ biết chỉ tay năm ngón thôi chắc?
“Được rồi, đừng tức giận nữa!”
“Tôi không tức giận.”
Lục Diểu ngồi thẳng người dậy, lắc lắc cho tóc rơi trên vai ra sau lưng, nói: “Chỉ có điều chắc là tôi sẽ không ăn mấy bữa cơm ở ký túc xá thanh niên trí thức đâu.”
“Hả, cậu nói vậy là sao?”
Lục Diểu nói: “Không phải là trước đó Cố Oánh đã nói rồi sao, chúng ta có thể trao đổi, nhờ xã viên nấu cho mà? So với việc vừa phải làm việc vừa phải nghe mấy lời nói bóng nói gió kia thì chi bằng cho người ta ít tiền và lương thực để đổi lại sự yên tĩnh.”
Nhâm Băng Tâm gật đầu: “Đúng là chuyện này Trần Diệu Diệu nói hơi nghiêm trọng quá, ai cũng có lúc bận rộn, lúc rảnh rỗi, mọi người giúp đỡ nhau chút thôi. Hơn nữa, trong vườn rau cũng chỉ có mướp, mấy cây khác còn chưa mọc ra nữa, lương thực bình thường không phải là hấp thì là hầm, cũng có thể hoàn thành cùng với việc nấu nước luôn mà.”
Nếu thật sự thay phiên nhau thì thanh niên trí thức lâu năm nhiều việc sẽ không trông coi được, gây nên mâu thuẫn nội bộ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lục Diểu hờ hững, móc một lọn tóc quấn quấn nghịch nghịch: “Cứ tùy cô ta đi, chính cô ta tự nhận việc, cô ta không chê mệt là được, dù sao tôi cũng không quản được cô ta.”
Nói cách khác, Trần Diệu Diệu cũng đừng hòng nghĩ quản được chuyện của cô.
“Được, không nói chuyện này nữa. Nếu tìm xã viên trong đội sản xuất để cùng ăn cơm thì tuyệt đối đừng nên tùy tiện quyết định, xem xét vài nhà để đỡ chịu thiệt.”
Lục Diểu gật đầu: “Biết rồi.”
Bữa tối, trên bàn có thêm một đĩa mướp xào, cộng thêm một bát canh mướp rất to, trong nhà chen chúc đông người, món chính là khẩu phần lương thực của mọi người, khoai tây, khoai lang, cao lương, cơm gạo tẻ, cái gì cũng có.
Bên nhóm nam thanh niên trí thức, khoảng thời gian này vẫn tự mình nấu ăn qua loa, khó có khi ăn được một bữa đàng hoàng, người nào người nấy đều nhìn Trần Diệu Diệu như vị cứu tinh: “Thanh niên trí thức Trần, coi như cô đã cứu chúng tôi một lần! Mấy ngày nay toàn là khoai tây nướng, khoai lang nướng, ăn đến mức tôi sắp nôn ra rồi!”
Từ Nghiêu trêu chọc nói: “Đó là khoai tây và khoai lang à? Cậu không nói tôi còn tưởng là tôi ăn than không đấy!”
“Đâu có đến mức như vậy…”
Trần Diệu Diệu rất hưởng thụ cảm giác được chú ý, cô ta bưng khoai tây hấp ăn từng miếng nhỏ, tranh thủ lấy hảo cảm: “Nếu như các anh không biết nấu ăn thì sau này lúc tôi nấu cơm các anh có thể đưa lương thực tới, tôi tiện thể nấu luôn, cũng không phải là chuyện gì to tát.”
“Thật sao?”
“Việc đồng áng thì tôi còn làm được, chứ nấu nướng thì tôi chịu, trước đây toàn nhờ hai nữ đồng chí Cố Oánh và Dương Tiểu Tịnh, bây giờ đông người, lại làm phiền các cô ấy tôi cũng ngại… thanh niên trí thức Trần, nếu cô có thể hỗ trợ, vậy thì tốt quá!”
Trần Diệu Diệu thoáng liếc nhìn Lục Diểu một cái rồi gật gật đầu ngượng ngùng nói: “Tôi cũng rất vui nếu được giúp được mọi người, chỉ cần mọi người không chê tay nghề nấu ăn của tôi không tốt là được rồi!”
“Sao có thể vậy được?”
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, nhóm nam thanh niên trí thức ồn ào nhờ Trần Diệu Diệu, để cô ta lúc nấu cơm thuận tay nấu giúp cho bọn họ luôn.
Nhưng mà những điều này cũng không liên quan gì đến Lục Diểu.
Hôm nay Lục Diểu ăn cơm gạo thô, có rất nhiều loại khẩu phần lương thực, cách thức chung phù hợp nhất để chế biến tất cả các loại lương thực đó là hấp.
Cô theo lời Cố Oánh, vo gạo thật sạch rồi ngâm nở, thêm vào chút nước vào hộp cơm rồi cho vào nồi hấp lên.
Cuối cùng cũng hấp chín, nhưng không biết do gạo quá thô ráp hay là hấp chưa đủ nước mà hạt gạo sáp sáp, ăn cứng vô cùng.
Ăn một miếng, Lục Diểu cảm thấy khó mà nuốt được.
Nhóm nam thanh niên trí thức đều khen Trần Diệu Diệu nấu ăn ngon, nhưng đồ gia vị chỉ có chút dầu và chút muối, ngon thì có thể ngon hơn chỗ nào?
Lục Diểu không chê cũng chẳng khen, cơm của cô quá cứng, cô trộn cùng với canh mướp cũng ăn hết không ít, bữa cơm này cô coi như Trần Diệu Diệu đã làm tốt.
Ăn xong một bữa cơm, nam nữ thanh niên trí thức ai về phòng nấy, chỉ là lúc giải tán, nhóm nam thanh niên trí thức nhắc đến tin tức nghe được lúc tan việc ngày hôm nay.
“Đội trưởng bảo ngày mai cho chúng ta nghỉ, khoảng thời gian tới đội sản xuất sẽ rất bận rộn, ngày nghỉ tiếp theo có lẽ phải đợi đến thu hoạch vụ Tiểu Thử xong. Ý của đội trưởng là nếu chúng ta thiếu thứ gì thì tranh thủ ngày mai được nghỉ đi mua được, nếu không thời gian tới dù xin phép nghỉ thì đội sản xuất cũng không cho nghỉ đâu.”
(*) Tiểu Thử: một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào ngày mùng 7 hoặc mùng 8 tháng 7 Dương lịch.
(*) Tiểu Thử: một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào ngày mùng 7 hoặc mùng 8 tháng 7 Dương lịch.
“Được rồi, ngày mai chúng tôi lên thị trấn xem sao.”
Cố Oánh nói lời cảm ơn, sau khi nhóm nam thanh niên trí thức đi về, các cô gái lập tức rôm rả hẳn lên.
“Vậy có đi không? Đi lên thị trấn không?”
“Đi chứ! Chắc chắn phải đi, dù không đi mua đồ gì thì cũng đi lượn một vòng.”
“Vậy được, chúng ta cũng đi đi, chúng ta vừa tới còn chưa quen đường mà!”
Các cô gái hào hứng, hẹn nhau sáng sớm mai xuất phát, đi sớm để về sớm một chút, lộ trình không gần, tránh vừa đi vừa về đều phải phơi nắng.
Tiền cũng thế mà phiếu cũng thế, Lục Diểu đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi xông xáo nữa thôi, tốt nhất là mua hết về những thứ cần dùng tới luôn.
Những người khác cũng vậy, ai có tem phiếu để dành mà vừa với nhu cầu của ai thì đổi cho nhau.
Ngày tiếp theo vừa tảng sáng, nhóm thanh niên trí thức đã thức dậy, trước khi mặt trời mọc, một đoàn người xuất phát trong màn sương mù.
Trần Diệu Diệu là người cuối cùng ra khỏi nhà, có vẻ như là dậy muộn, nhưng khi cô ta xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì lại gây ra một cuộc nghị luân không nhỏ.
Mọi người nhìn Trần Diệu Diệu, rồi lại quay đầu nhìn Lục Diểu.
Lục Diểu khó hiểu quay đầu, vừa nhìn lại thì cô đã nhíu mày.
Nhâm Băng Tâm không nhìn được nữa, đẩy đẩy Lục Diểu rồi nhỏ giọng thì thầm : “Diểu Diểu, cậu ta như vậy không phải là học theo cậu à?”
Có vẻ như là Trần Diệu Diệu đang bắt chước Lục Diểu hôm qua, hôm nay cô ta không thắt bím tóc mà là buộc đuôi ngựa cao lên sau đầu.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |