Học theo người khác
Mọi người có chút ngượng ngùng, đây không phải là kiểu tóc mà hôm qua Lục Diểu đã buộc sao?
Trần Diệu Diệu làm như không nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt của mọi người, cô ta vội vàng chạy tiến đến, nói: “Rất xin lỗi mọi người, để mọi người đợi lâu rồi, bây giờ lên đường đi!”
Cảnh Tiểu Vân xoa đầu: “Tôi nói này Diệu Diệu à, cô có thể thắt bím tóc được không vậy?”
Trần Diệu Diệu khó xử vẩy tóc lên vai: “Tôi vội quá, không tìm thấy dây buộc tóc…”
Nhâm Băng Tâm hừ khẽ một tiếng, xích lại gần bên tai Lục Diểu, nhỏ giọng nói: “Như thế này rõ ràng quá đi.”
“Ăn mặc tự do, chải chuốt tự do, kệ cậu ta thôi.”
Lục Diểu thờ ơ.
Vì sao các cô gái ở thời đại này nếu không để kiểu tóc ngắn ngang tai thì là tóc thắt bím? Không phải là vì để gọn gàng sao?
Hôm qua ở trong ký túc xá thanh niên trí thức, bởi vì cô không có ý định đi ra ngoài cho nên mới lười mà buộc tóc đuôi ngựa. Hôm nay phải ra ngoài, còn không phải ngoan ngoãn thắt bím đây sao?
Trần Diệu Diệu nghĩ cứ đi ra ngoài như thế, đến lúc đó trên đường đi có chuyện tốt hay chuyện xấu thì tự cô ta chịu, không liên quan đến người khác.
Lục Diểu hơi hất cằm, đi phía trước trông cao ngạo như chim công: “Đi nhanh chút đi, đợi chút nữa chân nóng lên lại đi không nổi đâu.”
Đám người vội vàng đuổi theo bước chân Lục Diểu.
Ai cũng có thể nhận ra được, Trần Diệu Diệu đang bắt chước Lục Diểu, nhưng chính chủ cũng không nói gì, bọn họ cũng không tiện nói.
Trên đường đi lên thị trấn, nhóm nữ thanh niên trí thức đi phía trước, nhóm nam thanh niên trí thức cũng kề vai sát cánh:
“Trong tay cậu có phiếu không?”
“Để lại hai tấm, được không?”
“Gần đây cơm nước chẳng có chút chất béo nào, khó có khi lại đi lên thị trấn, cậu không định vào tiệm cơm quốc dân đánh chén một bữa sao?”
“Lần sau đi, Tạ Phỉ nói lần này cậu ấy bao!”
“Thật không? Sao tôi không biết chuyện này?”
“Lần trước tôi và cậu ấy đi làm, cậu ấy nói… ôi trời đi nhanh lên, sắp tụt lại phía sau rồi!”
…
Vòng qua đường núi đi khoảng hai tiếng mới đến thị trấn, đứng ở đầu đường, bước chân Lục Diểu lảo đảo, lắc lư như bông hoa xinh đẹp trong mưa.
Cô thật sự khâm phục bản thân mình, đường xa như vậy mà cô lại có thể kiên trì được!
“Tôi chuẩn bị đi gửi thư trước, tiện thể xem xem là người nhà có gửi đồ gì đến không? Thuận tiện biết đường luôn, sau này gửi thư cũng tiện.” Cố Oánh nói.
Mọi người đều gật đầu, nhao nhao đi theo cô ấy.
Thị trấn Nam Hồ không lớn, cơ bản là đầu đường bên này nhìn thấy đầu đường bên kia, tiệm cơm quốc doanh, hợp tác xã cung tiêu, tòa nhà bách hóa đều ở bên đường, cho nên rất dễ tìm.
Những nơi như bưu điện, trạm lương thực, trạm thực phẩm phụ, trạm thực phẩm nông nghiệp thì dần dần thoát khỏi khu vực đường phố, lần đầu đến đó thì cần người quen dẫn đường một chút.
Trên đường đi đến bưu điện, nghe thấy tiếng còi hơi ong ong, Lục Diểu tò mò hỏi: “Là tiếng gì vậy?”
Cố Oánh đáp: “Là thuyền chở hàng, thị trấn Nam Hồ sát bên sông Trường Giang, ở đây thường xuyên có thuyền hàng đi Hỗ Thị đi ngang qua.”
Hỗ Thị… đó chính là Thượng Hải mà.
Lục Diểu gật gật đầu.
Cố Oánh lại giới thiệu thêm: “Chúng ta thuộc công xã thanh niên trí thức thị trấn Nam Hồ, cách đầu sông bên kia là công xã Yến Ki. Bên đó là vùng ít núi, sông hồ, ruộng nước nhiều, hoàn cảnh tốt hơn chút so với chúng ta, trong tòa nhà bách hóa cũng bán nhiều đồ đẹp lắm, chờ lát nữa có thời gian, các cô thấy hứng thú thì có thể qua đó xem một chút, chỉ là mua vé tàu cần năm xu.”
Vừa nói vừa đi, đã đến trước bưu điện có bảng đánh số sơn màu xanh lục.
Dọc đường đi tới, những nhà dân và hợp tác xã cung tiêu lọt vào mắt đều là xây bằng gạch mộc. Còn mấy tài sản của nhà nước như là bưu điện, tiệm cơm quốc doanh thì phần lớn đều là gạch ngói, có một số công trình cá biệt còn xây theo kiểu hai tầng nho nhỏ.
Trong mắt người dân ở đây, có lẽ những thứ này được coi là rất khí thế, nhưng trong mắt Lục Diểu thì lại rất lạc hậu.
Đường ở nông thôn vào những năm đầu 1970, đây là lần đầu tiên cô đi dạo, cũng không có kinh nghiệm gì, gửi thư cũng được mà nhận thư cũng thế, đều là học theo mấy người Nhâm Băng Tâm đưa giấy tờ ra, còn phải bổ sung thêm mấy câu khẩu hiệu như ‘chào đồng chí’ và ‘học hành cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước’ theo các vị lãnh đạo.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui gửi thư và nhận được đồ, Lục Diểu cũng nhận được ba phong thư gửi cho cô, trong đó có hai phong thư ký tên là dì Đường Mai gửi đến, nội dung cơ bản đều giống giống, lo lắng hỏi thăm cuộc sống của cô, hỏi tiền có đủ dùng không, chú ý giữ gìn sức khỏe các kiểu…
Đương nhiên, trong hai phong thư này đều kẹp một tờ đại đoàn kết và một số tem phiếu.
(*) Đại đoàn kết: tờ mười tệ.
(*) Đại đoàn kết: tờ mười tệ.
Cất tem phiếu và tiền vào trong túi, Lục Diểu trở tay mở ra phong thư ký tên cha cô - Lục Viễn Chinh gửi tới, liếc nhìn nội dung một lượt, Lục Diểu lắc đầu, suýt chút nữa thì vì giận quá mà bật cười.
Ba năm nội dung một trăm chữ, đều là hỏi thăm tình hình ở chung của Lục Diểu và Tạ Phỉ, không có một câu, một chữ nào là quan tâm đến sự sống chết của con gái cả!
Đây chính là thư mà cha gửi đến!
Lục Diểu vừa tức giận vừa buồn nôn, xé thư thành giấy vụn, trực tiếp ném vào giỏ rác chất đầy rác ở ngoài cổng.
Vừa thu tay về, quay mặt lại thì đã thấy Tạ Phỉ đi về phía này, Lục Diểu không vui nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Tạ Phỉ duỗi tay ra, đưa một phong thư tới trước mặt cô: “Thư của cha cô.”.
Lục Viễn Chinh mãi mà không nhận được hồi âm của Lục Diểu, cho là Lục Diểu không rảnh đi đến bưu điện, cho nên nhờ bạn tốt kẹp thêm một lá thư trong phong thư gửi cho anh ta, cho nên mới có trường hợp này.
Lục Diểu mím môi, khóe môi bĩu xuống vẻ không kiên nhẫn, cô nhận lấy lá thư, nội dung cũng tương tự lá thư kia, chỉ có điều cuối cùng còn có thêm một câu: “Nếu như có thời gian thì nhanh viết thư về.”
Cô lại xé nát lá thư đó như lúc nãy, đang phủi phủi tay cảm thấy hả giận thì chợt nghe Tạ Phỉ kinh ngạc nói: “Đó là thư của cha cô đấy!”
“Thì sao?”
Lục Diểu liếc anh ta một cái.
Đôi mắt phượng trợn to, môi hơi hé không nói được gì.
Lục Diểu ‘hừ’ một tiếng, lại đưa giấy tờ cho nhân viên công tác rồi nói: “Chào đồng chí, tôi muốn mua một con tem, còn cả giấy viết thư nữa. Tôi có thể mượn bút dùng một chút được không? Vâng, cảm ơn.”
Trong bưu điện không có nhiều người, Lục Diểu dùng mấy xu mua giấy viết thư, tìm một góc vắng người bắt đầu viết thư hồi âm, cô hồi âm cho Đường Mai.
Đường Mai là một trong số không nhiều người trên thế giới này thật sự đối tốt với nguyên thân.
Gọi là dì nhưng cũng không chỉ là dì, bà ấy là dì, cũng vừa là mẹ.
Làm cho Lục Diểu vô thức liên hệ bà ấy với cậu, dì và cả bà ngoại cô ở đời sau.
Lục Diểu xuất thân hào môn, nhưng gia đình vốn cũng không hạnh phúc.
Hôn nhân của bố mẹ cô bắt nguồn từ lợi ích, trước hôn nhân đã có hợp đồng, có thể sống chung nhưng không thể có tình yêu, càng không có khả năng sinh con, sự tồn tại của cô bắt nguồn từ một lần ngoài ý muốn sau khi say rượu, cũng là nguyên nhân căn bản đưa hôn nhân của bố mẹ cô đi về phần cuối.
Bất kỳ bên nào bố hay mẹ thì cũng đều không chào đón cô, chỉ có bà ngoại, cậu và dì cô là vẫn luôn coi cô như bảo bối.
Thực ra Lục Diểu có rất nhiều điểm giống nhau với nguyên thân trong tiểu thuyết gốc, nhưng điểm khác biệt đó là, mẹ của nguyên thân vì sinh nở bị xuất huyết nhiều mà qua đời, Đường Mai sợ Lục Viễn Chinh đi bước nữa thì mẹ kế sẽ ngược đã nguyên thân, cho nên tự tiến cử gả cho Lục Viễn Chinh làm vợ sau, tự mình nuôi dưỡng đưa con gái mà chị gái để lại…
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |