Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô ấy chỉ là em gái tôi thôi

Phiên bản Dịch · 1702 chữ

Mấy cô gái trên bàn đều nhìn về phía Trần Diệu Diệu với vẻ hoang mang, Trần Diệu Diệu làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn là bộ dáng vô tội, cười ha ha nói: “Món thịt kho tàu này ngon quá, tôi không nhịn được… mọi người đừng để ý, cũng nhanh ăn đi!”

Bát thịt đưa đến sau đó, đại đa số đều vào bụng Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu, trong bụng có chất béo, lại là thịt thật, Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu chỉ cảm thấy tâm can phèo phổi đều rất thỏa mãn.

Nhìn hai người đó ăn như hổ đói, Lục Diểu nhíu mày.

Trước không nói tướng ăn gì đó, Lục Diểu thật sự sợ bọn họ bị nghẹn.

Bàn của nữ thanh niên trí thức ở tầng hai, mọi người thảo luận kế hoạch sau khi ăn xong, nam thanh niên trí thức ở tầng một ngồi vây quanh một chiếc bàn vuông nhỏ, cũng châu đầu ghé tai thảo luận một chuyện khác.

“Tạ Phỉ, rốt cục là cậu và Lục Diểu có quan hệ như thế nào? Lần trước Lục Diểu…”

Từ Nghiêu hơi lắp bắp, ‘ăn người miệng ngắn’, anh ta k dám nói chuyện Lục Diểu bạt tai Tạ Phỉ, bèn chuyển miệng nói: “Lần trước Lục Diểu hung dữ với cậu như vậy, cậu còn quan tâm cô ấy như thế?”

Vu Hạo cũng thăm dò: “Tạ Phỉ, không phải là cậu thật sự thích thanh niên trí thức Lục đấy chứ?”

Đôi mắt phượng của Tạ Phỉ hơi nhấp nháy, anh ta không giỏi nói dối, lúc đầu định nói là Lục Diểu đuổi theo anh ta xuống nông thôn, nhưng nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Lục Diểu, anh ta lại sợ lời này truyền đến tai Lục Diểu thì Lục Diểu sẽ tức giận.

Hoặc là những người khác bàn tán, từ đó coi thường Lục Diểu, Tạ Phỉ trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng tôi là hàng xóm, nhà rất gần nhau, quan hệ cũng không tệ… cô ấy là con gái, lúc đi cha cô ấy có dặn dò tôi, bảo tôi quan tâm chăm sóc cô ấy.”

Nói đến đoạn sau, Tạ Phỉ tự nhiên quay đầu rời ánh mắt đi sang chỗ khác, lộ ra vẻ tình cảm lạnh lùng xa cách: “Tôi chỉ coi cô ấy là em gái, các cậu đừng nghĩ nhiều.”

Vu Hạo hớn hở: “Thật hay giả vậy? Tạ Phỉ, nếu cậu không thích thanh niên trí thức Lục, vậy thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy!”

Tạ Phỉ nghiêng đầu nhìn Vu Hạo với ánh mắt sắc sảo, gần như là lập tức thốt lên ba chữ: “Cậu xứng sao?”

Vu Hạo cũng là người nóng tính, vỗ bàn định đứng lên.

Lương Thiệu vội vàng kéo chặt anh ấy lại: “Vu Hạo, mặc dù lời này của Tạ Phỉ không dễ nghe, nhưng hẳn là cậu cũng nghe thấy những gì hôm đó thanh niên trí thức Lục nói rồi, cô ấy là con nhà quân nhân.”

Quân nhân, cán bộ, công nhân, bần nông, trung nông đều là năm giai cấp trong sạch, cũng đều rất quang vinh, nhưng thân phận cách quá xa, đừng nói là không theo đuổi được, cho dù theo đuổi được thì thế nào?

Tư tưởng, quan điểm khác biệt, không thể bên nhau dài lâu được.

Hơn nữa… cô gái đó giống như búp bê bằng sứ vậy, đặt ở nhà làm bình hoa còn đỡ, nếu thật sự phải làm việc thì chỉ e không thể được.

Không khí căng thẳng bớt đi một chút, nhưng vẫn có ý kiến khác biệt: “Có gì mà phải lo trước lo sau, vừa ý thì nhất định phải ở bên nhau sao? Cuộc sống ở nông thôn buồn tẻ như thế, tôi tìm cho mình một điểm tựa tinh thần cũng không được sao? Các cậu hơi cứng nhắc rồi đó.”

Lời này của Vu Hạo cũng không sai, chỉ là Tạ Phỉ nghe xong thì nhíu chặt đôi mày kiếm, nhìn chằm chằm anh ấy, nghiêm túc cảnh cáo: “Cậu thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy như thế nào thì tùy cậu, nhưng tôi nói trước, nếu như cô ấy không thích cậu, cậu tốt nhất là đừng bám lấy cô ấy.”

“Nếu để tôi biết cậu bắt nạt cô ấy… Vu Hạo, tốt nhất là cậu tự ước lượng bản lĩnh của mình một chút.”

Bị Tạ Phỉ cảnh cáo, Vu Hạo có chút khó chịu, cứng rắn nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là người có học thức đứng đắn, cậu coi tôi là loại người gì vậy hả? Tôi có xấu xa như vậy à?”

Tạ Phỉ cười lạnh: “Tốt nhất là cậu không có.”

“Ông đây đang nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy, mẹ nó cậu bớt nói bóng nói gió được không? Có gì khó chịu thì cậu nói thẳng không được à? Ông đây nợ gì cậu à?”

“Thôi được rồi, thôi đi Vu Hạo, tính cậu ấy vậy đó!”

==

Một bữa cơm làm rút ngắn khoảng cách, bởi vì một chút mâu thuẫn, không khí giữa nhóm nam thanh niên trí thức lại căng thẳng một lần nữa.

Nhưng những điều này cũng không liên quan gì đến Lục Diểu.

Lúc ăn cơm Lục Diểu hỏi mấy đồ gia vị, sau khi được Cố Oánh giải thích, biết mấy thứ này có thể mua được ở trạm thực phẩm phụ, thế là Lục Diểu không hề do dự mà quyết định muốn đi đến trạm thực phẩm phụ xem sao.

Cảnh Tiểu Vân liếm mỡ đông quanh miệng, hỏi: “Sao vậy? Cậu còn biết nấu ăn cơ à?”

Lục Diểu hất cằm lên đầy kiêu ngạo, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Dù sao tôi cũng muốn đi xem một chút, vì chuyện nấu cơm này mà ký túc xá đã ồn ào mấy lần rồi? Nếu có thể mua đủ những gì tôi cần, sau này tôi sẽ đến nhà xã viên trong đội kết nhóm ăn cơm, về phần những người khác, thích thể hiện thì cứ thể hiện, thích ồn ào thì cứ ồn ào, đừng liên quan đến tôi là được.”

Hai người Cảnh Tiểu Vân và Nhâm Băng Tâm nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau mà liếc nhìn Trần Diệu Diệu ở bên kia.

Từ trước đến giờ ở ký túc xá thanh niên trí thức vẫn luôn là nấu cơm tiện thể nấu nước, nếu như không phải là ngày đó Trần Diệu Diệu tự nhận việc thì chuyện này thật sự không có gì để nói cả.

Trên bàn cơm chợt yên lặng trong chớp mắt, Cố Oánh đổi chủ đề: “Cô muốn xem vậy thì tí nữa tôi dẫn cô đi, tiện thể biết đường luôn.”

Nhâm Băng Tâm lập tức nói tiếp: “Tôi cũng đi!”

Cảnh Tiểu Vân đá đá cái sọt bên cạnh: “Tôi cũng đi luôn, miễn tí nữa các cậu mua nhiều đồ không cầm được, tôi còn có thể hỗ trợ chút.”

Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh không nói gì, chỉ có điều lúc xuất phát, hai người họ đều yên lặng đi theo sau.

Trạm thực phẩm phụ kế bên trạm thực phẩm nông sản, mặt trước bày bán như một tiệm tạp hóa nhỏ, chủ yếu bán gia vị thường ngày và một số loại rau dưa muối, xì dầu và dấm các kiểu cũng có. Mặt sau giống như một chợ bán thức ăn thu nhỏ, các chủng loại rau quả không nhiều nhưng đều là tươi sống, do các thành viên trong đội sản xuất tự trồng.

Có quầy hàng bán gà và cá, còn có quầy thịt cũng ở đây, thịt bán rất chạy, quầy thịt bán hết đã đóng cửa rồi.

Ở miền Nam nhiều sông ngòi, cá cũng không hiếm, cho nên người mua không nhiều, ngược lại là quầy bán gà bây giờ vẫn có rất nhiều người vây quanh hỏi mua.

Nhân viên bán hàng xách vạt áo, hung hăng nói: “Không có không có! Giờ này mà còn bán gà gì nữa? Muốn mua sao không đi sớm một chút?”

“Đồng chí, tôi nghe trong quầy hàng của anh còn có tiếng gà mái kêu, xin anh thương xót bán cho tôi một con đi! Trong nhà tôi có việc, đang chờ mua đây!”

“Tôi chẳng quan tâm nhà cô có việc gì, không có là không có! Đi nhanh đi!”

“...”

Lục Diểu thu hồi ánh mắt, đi vào quầy thực phẩm phụ.

Nhâm Băng Tâm ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Lục Diểu, cậu không tò mò sao? Vì sao trong quầy hàng đó có gà nhưng người bán hàng đó lại không bán cho người ta?”

“Còn có thể vì cái gì? Chỉ đơn giản là xấu xa thôi.”

Lục Diểu trả lời có chút hững hờ.

Có đôi khi vấn đề không phải là có được không, có thuận tiện không mà là người ở tầng lớp dưới càng hiểu làm thế nào để làm khó người ở tầng lớp dưới.

Người bán gà kia mặc dù có công việc biên chế ổn định, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ là người bán gà mà thôi, không ở đây ra vẻ uy phong thì còn có chỗ nào cho hắn ta ra vẻ ta đây nữa?

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, những người này quá đáng ghét! Trước đây ở Hán Thị cũng như vậy, bây giờ đến đây cũng như thế, tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, đều nói là ‘vì nhân dân phục vụ’, nhưng đây là thái độ vì nhân dân phục vụ sao? Tại sao lãnh đạo không xuống xử lý những người này chút nhỉ?”

Xử lý?

Đất nước rộng lớn biết bao? Dân số có bao nhiêu? Cho dù xử lý cũng rất khó kiểm soát.

Lục Diểu thuận miệng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, bọn họ cũng không lộng hành được bao lâu nữa đâu.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.