Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua sắm

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Đợi đến khi kỳ thi đại học được khôi phục, kinh tế phát triển lên kinh tế thị trường, đến lúc đó biên chế của mấy người này cũng vứt… nhưng đến lúc đó, lại biến thành một nhóm người khác lộng hành.

“Vì sao?”

Nhâm Băng Tâm khó hiểu hỏi, Lục Diểu không biết trả lời thế nào : “Ở đâu ra nhiều vì sao như vậy? Thôi đừng lề mề nữa, mấy người Cố Oánh còn chờ chúng ta ngoài cổng đấy, chúng ta mua đồ xong phải nhanh đi về nữa.”

“Được thôi.”

Lục Diểu mua xì dầu và dấm, còn mua thêm hai túi bột ngọt được đóng gói trong túi giấy.

Xì dầu và dấm đều là mình tự đưa lọ đến lấy, Lục Diểu không có lọ, đành phải dùng một hào mua thêm hai cái.

Đồ ở quầy thực phẩm phụ rất nhiều, nhưng cũng không đầy đủ lắm, ví dụ như những hương liệu cũng chỉ tìm thấy hoa hồi, trần bì, lá nguyệt quế, quế, còn có hoa tiêu, mấy thứ như hồi hương, nhục đậu khấu, thảo quả gì đó thì ở đây không có.

Lục Diểu mua một ít những gì tìm được, mấy loại này trên thị trường không có nhiều người có nhu cầu mua, bán cũng rất rẻ, hầu như đều là một xu một lạng, Lục Diểu chọn chọn lựa lựa, tiêu năm hào mua được một bọc to.

Nghĩ đến trước đó ăn cơm ở chỗ Phó Cảnh Hữu, Phó Cảnh Hữu dùng gừng rất keo kiệt, Lục Diểu mua hương liệu xong lại kéo Nhâm Băng Tâm và mấy người Cố Oánh đi đến trạm thực phẩm nông sản đi dạo, tiêu năm xu mua một cân gừng, một hào một cân gừng, cô không hề chớp mắt mà mua hai cân rưỡi một lần.

Cố Oánh kinh ngạc há hốc mồm: “Cô mua nhiều gừng như vậy làm gì? Gừng cũng đâu ăn thay cơm được!”

Hơn nữa gừng này cũng không rẻ, các loại rau xanh, nấm khác đều là bốn xu một cân, còn gừng thì năm xu, hai cân rưỡi trực tiếp hết hai hào năm xu, Lục Diểu trả tiền rất dứt khoát, Cố Oánh thấy thế mà xót cả ruột.

Lục Diểu cong môi cười cười, xích lại gần bên tai Cố Oánh tùy tiện lấy một cái cớ: “Tôi đến tháng… tôi người yếu, đến tháng hay đau bụng, người nhà tôi nói, bình thường nên uống nước gừng tươi.”

Lục Diểu miễn cưỡng đánh lạc hướng được Cố Oánh.

Trong lòng Lục Diểu tính toán rồi, đúng là cô mua không ít gừng, chỉ có điều trong đó đều là chọn những củ gừng có nhiều mầm, về nhà xử lý một chút, một củ gừng to có thể chia thành mấy củ nhỏ, đến lúc đó có thể nếm thử được gừng do cô tự trồng.

Sở dĩ gừng đắt hơn những loại rau củ khác, đơn giản có thể kể ra hai lý do, một là phương diện trồng gừng có yêu cầu cao, hoặc là thiếu kỹ thuật trồng trọt, dẫn đến sản lượng không theo kịp, hai là người trồng cũng ít.

Ngẫm lại cũng thấy đúng, ở niên đại ăn còn không đủ no thì đương nhiên là mọi người càng chú trọng vào tính thực tế của khẩu phần lương thực, ví dụ như lúa nước, lúa mì, và cả đường mí, các loại đậu, các loại rau.

Trong mắt người dân, bất kể là loại nào trong này thìn cũng có tiền đồ hơn gừng.

Lục Diểu chưa bao giờ nghĩ đến đại cục, cô chỉ cân nhắc cho bản thân mình.

Phó Cảnh Hữu đã từng nói rồi, trong kênh nước còn có rất nhiều con ba ba, lươn, và cả cá chạch nữa.

Cho dù bắt trong hồ thì cũng không ai quản, bởi vì trong mắt người khác thì đây là những thứ không nuốt được.

Đấy là cách nhìn của người khác, đối với Lục Diểu thì chỉ cần chuẩn bị đủ gia vị đi kèm, thứ mà người khác chướng mắt cũng có thể trở thành mĩ vị.

Nếu không ăn được thịt thì thỉnh thoảng làm một bữa tôm cá tươi ăn cũng coi là một loại bù đắp cho thể xác và tinh thần, vả lại giá trị dinh dưỡng của lươn và ba ba cũng không kém hơn thịt heo.

“Còn thiếu gì chưa mua nữa không?”

“Ừm.” Lục Diểu gật gật đầu, cơ bản đã mua đủ rồi, chỉ thiếu một thứ cuối cùng nữa thôi: “Rượu mua ở đâu?”

Đừng nói là Cố Oánh mà ngay cả Cảnh Tiểu Vân và Nhâm Băng Tâm cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Rượu? Cậu còn uống rượu?”

“Ây da không phải, nói cho tôi biết trước đi!”

Lục Diểu sử dụng tuyệt chiêu nũng nịu, Cố Oánh không chống đỡ được, đành phải nói thật: “Hợp tác xã cung tiêu cũng có bán, nhưng phải đổi ngoại hối, cậu có không?”

Có, đương nhiên là có, nhất định o có!

Lục Diểu kéo tay Cố Oánh, một nhóm lại người lại đi đến hợp tác xã cung tiêu.

Lúc mua rượu, lắm mua rượu trắng và rượu vàng mỗi loại một chai, hai chai rượu không lớn hơn bàn tay cô bao nhiêu, là loại mà trước đó Phó Cảnh Hữu đã dùng.

Bình thường không dễ dàng ra ngoài, nếu không phải là bên cạnh đang có người khác, cộng thêm hôm nay đã tiêu xài hơi quá, chứ không thì Lục Diểu đã mua nhiều thêm mấy chai rồi.

Thư đã gửi, cơm đã ăn, đồ cũng mua hòm hòm rồi, có thể nói là hành trình ra ngoài lần này kết thúc rất tốt đẹp, các cô gái sắp xếp đồ đạc, cùng nhau đi về ký túc xá.

Không khí mát mẻ, Cảnh Tiểu Vân đeo giỏ trúc, lưng thẳng tắp, nổi hứng hát ngân nga:

“Cờ đỏ tung bay trong gió, lưỡi liềm bạc lấp lánh.

Tiếng hát bay vút lên mây, bạn đuổi tôi theo đến đâu?

Chủ tịch M chỉ đường cho chúng ta đi, mồ hôi đổi lấy mùa màng bội thu.

Ôi lương thực chất thành núi, người người cười tươi hớn hở.

Nhìn thấy cảnh bội thu, biểu thị tâm nguyện với đảng.

Hãy biến vùng đất hoang thành đồng lúa, hãy đóng góp cho cách mạng nhiều hơn…”

Không có xe sang, không có nhà cao tầng, bên đường đi qua đều là vách tường bằng gạch mộc cũ kỹ, thứ duy nhất sáng sủa, màu sắc tươi mới là giấy đỏ được dán trên tường mang dòng chữ ‘làm cách mạng, tăng gia sản xuất’.

Mọi người chăm chỉ cố gắng, bớt đi lòng ham muốn công danh lợi lộc, lúc đầu Lục Diểu có chút không quen, nhưng dần theo tiếng hát của Cảnh Tiểu Vân, các cô gái dần dần bắt đầu hát theo, Lục Diểu cũng bị không khí này lây nhiễm, trong lòng như ngưng tụ lại một sức mạnh nào đó, dần dần cô cũng cảm thấy thản nhiên hơn.

“Lục Diểu, tất cả mọi người đang hát, sao cậu không hát? Cùng nhau hát đi!”

“Ha ha…” Lục Diểu cười gượng, khó có khi khuôn mặt xinh đẹp của cô lại lộ vẻ bối rối: “Tôi không thuộc… các cậu hát đi…. tôi nghe các cậu hát mấy lần, sau đó sẽ hát theo được.”

“Ừm ~”

Các cô gái cười tươi vui vẻ, bước trong ráng chiều tà trở về đội sản xuất, lúc đến ký túc xá thanh niên trí thức, người yên tĩnh cả quãng đường - Lục Diểu bỗng nhiên nhảy lên, vui mừng kêu lên một tiếng rồi xông về cổng ký túc xá thanh niên trí thức.

Buổi sáng lúc ra ngoài, cổng ký túc xá đã được khóa lại, mà lúc này, trên xích khóa cổng có buộc một sợi dây, treo một chiếc mũ vành rộng với kiểu dáng độc đáo, thỉnh thoảng còn đung đưa trong gió nữa.

Mũ của cô!

Phó Cảnh Hữu đã đan xong và đưa tới!

Lục Diểu vui mừng tháo cái mũ cuống, giống như là cô gái nhỏ nhận được quà của người trong lòng, không kịp chờ đợi mà đội mũ lên đầu, sau đó quay lại, đi đến bên cạnh nhóm người rồi nghiêng nghiêng đầu khoe: “Đẹp không? Đẹp không? Đây là của tôi đấy!”

Không giống với mũ mà các xã viên đội lúc làm việc, chiếc mũ này đan theo yêu cầu của Lục Diểu, vành mũ rộng hơn rất nhiều, bởi vì không có lực đỡ nên vành mũ hơi uốn lượn một chút, trông giống như chiếc mũ dành cho các quý cô đi biển vậy.

Không những rất đẹp mà chế tác cũng tỉ mỉ hơn lần trước rất nhiều.

Sau khi Lục Diểu vui mừng thì lại có chút tức giận, bởi vì cô đã chắc chắn được một điều, đó là chiếc mũ trước là Phó Cảnh Hữu đã đan qua loa cho cô.

Phó Cảnh Hữu ghê thật, dám qua mặt cô!

Hừ, cô không tha cho anh! Lần sau nhất định phải phạt anh đan thêm cho cô mấy cái mới được!

Trong lòng Lục Diểu nghĩ miên man, tháo mũ xuống nghiêm túc nhìn một lúc lâu, lại không kìm lòng được mà bật cười thành tiếng.

Linh hồn của Lục Diểu bắt nguồn từ đời sau, cô cho rằng là đẹp nhưng mấy người Cảnh Tiểu Vân chưa chắc đã tán thành.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.