Lục Diểu, cậu hãy tin tôi
Chỉ có điều nhìn chiếc mũ này thì mấy người Cảnh Tiểu Vân cũng cảm thấy rất thích, bởi vì sao?
Bởi vì vành mũ to, ngăn được nhiều ánh nắng, rất thực dụng!
Vào nhà thả đồ xuống, mọi người vừa cầm bình nước uống, vừa khen chiếc mũ trong tay Lục Diểu được đan rất độc đáo, chỉ có Trần Diệu Diệu ghen tỵ không chịu được.
Dù sao Trần Diệu Diệu cũng sống nhiều hơn người khác một đời, đời trước cô ta đã từng chứng kiến Trung Quốc phồn hoa rực rỡ như thế nào, giờ phút này trông thấy Lục Diểu, cô ta lập tức liên tưởng đến hình ảnh mà cô ta đã từng nhìn thấy trong phim truyền hình.
Đây không phải là loại mũ mà các du khách đi dạo trên bãi biển thường đội sao?
Thực ra trên thị trường cũng có bán mũ như vậy, ba mươi năm mươi tệ một chiếc cũng không đắt, chỉ là khi đó cô ta cũng có tuổi rồi, đội không hợp nữa.
Nhưng bây giờ thì khác, trên đầu cô ta không có tóc bạc, trên mặt chưa có nếp nhăn, đang trong độ tuổi thanh xuân…
Trần Diệu Diệu chưa từng nghĩ tới liệu Lục Diểu có giống như mình không, đều là người trùng sinh trở về, giờ phút này, nhìn cái mũ đó, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta là muốn một chiếc giống hệt như thế.
“Lục Diểu, chiếc mũ này của cậu đẹp quá, là cậu nhờ người trong đội sản xuất đan cho sao?” Trần Diệu Diệu xích lại gần Lục Diểu bắt chuyện.
Lục Diểu đang ngồi bên bàn tiếp tục quan sát vành mũ, trong lòng đang cảm khái sự đặc thù của niên đại này, cảm thấy đáng tiếc vì không thể trang trí thêm cho chiếc mũ của mình. Lúc Trần Diệu Diệu lại gần dò hỏi, đôi môi đỏ mọng của Lục Diểu vô thức mím mím, không nhiệt tình lắm mà ‘ừ’ một tiếng.
Hôm nay, từ sáng sớm ra ngoài đến khi mua đồ xong đi về, Trần Diệu Diệu tính kế cô mấy lần, ghê tởm cô mấy lần thì trong lòng cô đều rất rõ ràng.
Trần Diệu Diệu tự nguyện tự rước lấy nhục, đó là chuyện của cô ta, Lục Diểu chỉ coi như đang xem xiếc khỉ, nhưng những chuyện mà Trần Diệu Diệu làm sau đó, còn muốn cô tỏ thái độ tốt thì đừng hòng.
Có vẻ như Trần Diệu Diệu không nhìn ra sắc mặt của Lục Diểu, cô ta lại xích lại, càng gần sát Lục Diểu hơn: “Lục Diểu, chiếc mũ này của cậu là bỏ tiền tìm người đan, hay là lấy đồ ra đổi vậy? Cậu nhờ ai đó? Tôi có thể…”
“Không thể.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Diểu căng lên, dứt khoát cắt ngang Trần Diệu Diệu: “Đa số mọi người trong đội đều biết đan mũ, cô muốn có mũ thì tùy tiện tìm người đan cho, không cần thăm dò chỗ tôi làm cái gì cả.”
Các cô gái nghe tiếng động thì nhìn qua.
Nhóm nam thanh niên trí thức cũng đã về đang lần lượt dừng chân trước cửa, vừa hay nhìn thấy màn này ở phòng khách.
Trần Diệu Diệu ghé mắt nhìn lướt xung quanh, ánh mắt đảo đảo, trong mắt dần dần xuất hiện nước mắt: “Lục Diểu, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn hỏi cậu một chút…”
“Tôi biết, cô muốn hỏi chuyện chiếc mũ đúng không?”
“Ừ…”
Trần Diệu Diệu chần chừ gật đầu, còn bày ra dáng vẻ đáng thương như con thỏ nhỏ bị hãm hại, Lục Diểu không nhịn được mà bật cười.
“Nể mặt mọi người đều là con gái với nhau, trước đây tôi giữ mặt mũi cho cô nên không nói gì, nhưng mà có vẻ như là cô không ý thức được.”
Lục Diểu chậm rãi đứng dậy, yêu kiều kiêu ngạo, cao quý như nữ vương nhìn từ trên xuống mà nhìn Trần Diệu Diệu: “Nếu đã như thế thì tôi nói thẳng! Tôi không thích bị người khác bắt chước, càng không thích người khác cái gì cũng đều giống tôi. Trần Diệu Diệu, tôi hy vọng cô biết điều một chút.”
Trần Diệu Diệu sững sờ, vô thức đưa tay ra sờ mái tóc đuôi ngựa sau đầu, rồi lại vội vàng thu tay lại, khóc lóc giải thích: “Sáng nay thật sự là tôi không tìm thấy dây buộc tóc, không phải học theo cậu đâu… Lục Diểu, cậu hãy tin tôi!”
Xung quanh có không ít ánh mắt đang vây quanh nhìn, Trần Diệu Diệu cảm thấy mình càng chiếm ưu thế, ra vẻ yếu thế, nước mắt rưng rưng tiếp tục nói: “Nếu như cậu vì chuyện này mà không vui thì sau này tôi sẽ không để kiểu tóc này nữa. Lục Diểu, cậu đừng tức giận được không…”
Trần Diệu Diệu khúm núm vẻ đáng thương, ở ngoài cửa có người không nhìn được nữa.
“Thanh niên trí thức Lục, chẳng phải chỉ là một kiểu tóc thôi sao?”
Từ Nghiêu đi đến trước cửa phòng khách của ký túc xá nữ thanh niên trí thức, lên tiếng bênh vực kẻ yếu giúp Trần Diệu Diệu.
“Cô và thanh niên trí thức Trần đều để tóc dài, từ trước đến giờ cũng không nghe ai nói có quy định là có kiểu tóc nào chỉ có mình cô được buộc chứ người khác không được, thanh niên trí thức Lục, cô đừng chuyên quyền độc đoán bắt nạt người khác!”
“Thanh niên trí thức Từ…”
“Ôi! Từ Nghiêu!”
Ở ngoài cửa, Lương Thiệu duỗi cánh tay ra vừa định kéo tay Từ Nghiêu về thì lại trông thấy Vu Hạo cũng định đi tới cửa, anh ta vội vàng kéo Vu Hạo lại: “Cậu định làm gì?”
“Cậu ta nói đỡ cho thanh niên trí thức Trần mà không cho tôi nói giúp cho thanh niên trí thức Lục sao?”
Một người kêu gào còn cảm thấy chưa đủ, Vu Hạo chuyển hướng sang Tạ Phỉ: “Cậu bị điếc hay bị mù? Nói không cho tôi bắt nạt thanh niên trí thức Lục, bộ cậu không nhìn thấy thanh niên trí thức Lục bị người ta bắt nạt sao?”
Tạ Phỉ nhíu chặt đôi mày kiếm, ánh mắt nhìn Lục Diểu ở trong phòng khách, không có động tác tiếp theo.
Vu Hạo nhìn bản mặt vô cảm của anh ta, tức giận trợn trắng mắt, nhấc chân lao vào phòng khách.
Lương Thiệu sợ anh ấy gây chuyện, hoặc là không làm, mà nếu đã làm thì làm cho xong, dứt khoát nối bước Vu Hạo đi vào phòng khách của ký túc xá nữ, nói: “Nữ đồng chí người ta chỉ là cãi nhau chút thôi, chuyện cũng chẳng có gì to tát? Cậu đừng xen vào, tránh để thanh niên trí thức Lục tức giận với cậu đấy.”
Vu Hạo cảm thấy lời này cũng có lý, lực đẩy cũng nhẹ hơn: “Tôi biết rồi, cậu nhanh buông tôi ra đi!”
…
Tạm dừng không nói về động tĩnh ngoài cửa, ở trong phòng khách, giọt nước mắt long lanh trượt trên khuôn mặt Trần Diệu Diệu, đôi mắt ngập nước nhìn Từ Nghiêu với vẻ cảm kích.
Trong lòng Từ Nghiêu sinh ra cảm giác thương xót, an ủi: “Thanh niên trí thức Trần, cô đừng sợ, tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, sẽ không dung túng cho người khác bắt nạt cô đâu.”
Vừa dứt lời, quay sang nói chuyện với Lục Diểu, Từ Nghiêu cũng không khách sáo: “Thanh niên trí thức Lục, ở đây không phải là nhà cô, cô đừng chuyên quyền độc đoán bắt nạt người ta quá!”
“Anh nói chuyện kiểu gì đấy?!”
Nhâm Băng Tâm không ngồi yên được nữa, cả ngày hôm nay mặc dù mọi người cùng ra ngoài và cùng đi về, nhưng lúc đi lên thị trấn thì nam và nữ đi riêng, không đi cùng nhau.
Cân nhắc đến những lời nói của Từ Nghiêu cũng là vì Từ Nghiêu không hiểu tình hình hôm nay, Nhâm Băng Tâm còn định giải thích vài câu, mắng cho Từ Nghiêu tỉnh táo lại thì thấy Lục Diểu ngăn cô ấy lại, từ chối sự can thiệp của cô ấy.
Nhâm Băng Tâm giậm chân một cái, nhìn Lục Diểu với vẻ khó hiểu: “Diểu Diểu!”
Lục Diểu nở nụ cười xinh đẹp, cho cô ấy một ánh mắt yên tâm.
Nhâm Băng Tâm tức giận nhíu mày, cuối cùng vẫn chọn nghe theo, kiềm chế lại cảm xúc rồi ngồi bên cạnh yên lặng theo dõi.
Lục Diểu quay sang, liếc nhìn Từ Nghiêu từ trên xuống dưới: “Anh nói xong chưa?”
Trần Diệu Diệu dùng thủ đoạn thấp kém, chọn ‘hộ hoa sứ giả’ cũng không có gì đặc biệt, nhìn một cái thì từ trên xuống dưới đều rất bình thường.
Chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, chỉ với đầu óc của Trần Diệu Diệu thì cho cô ta bối cảnh cao một chút, lòng dạ sâu xa hơn chút thì chưa chắc cô ta đã chơi được.
“...”
Yết hầu Từ Nghiêu trượt lên trượt xuống mấy cái, bỗng nhiên nghèo từ không nói được gì.
Lục Diểu thường ngày xinh đẹp, không phải là kiểu như chim non nép vào người giống Trần Diệu Diệu, cô đẹp đến mức tỏa sáng, đẹp sắc sảo.
Bình thường lúc vui vẻ thì đôi mắt cô lấp lánh, ngây thơ như con thỏ nhỏ, chỉ khi nào có người khác trêu vào, khí chất trên người cô sẽ trở nên sắc bén, khí thế mạnh mẽ như có rắn và bò cạp vờn quanh, khiến cho người ta vô thức cảm thấy bất an và sợ hãi.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 20 |