Rốt cục là ai quá đáng
Bỗng nhiên Từ Nghiêu có chút hối hận vì đã đối đầu với Lục Diểu.
Giống như Lương Thiệu và Vu Hạo nói vậy, các cô gái cãi nhau là chuyện cỏn con thôi, nam đồng chí bọn họ không nên xen vào.
Càng bởi vì Lục Diểu không chỉ đơn thuần là một cô gái, mà còn là một cô gái xinh đẹp.
Sắc đẹp là một vũ khí có lợi, giống như bông nở giữa rừng gai nhọn, tuy đẹp nhưng cũng có thể dụ dỗ người ta lâm vào chỗ nguy hiểm.
Cô có lợi thế là điều khiển thế cục giỏi hơn người khác, cũng có thể lái hướng gió.
Việc này bất kể là ai đúng ai sai thì chỉ cần cô không chịu buông tha, như vậy thì đừng nói là có thể đòi quyền lợi mà thậm chí anh ta không thể bình an vô sự mà ra khỏi đây.
Dù đã phân tích xong lợi và hại, nhưng lời đã nói ra, Từ Nghiêu chỉ có thể kiên trì xuôi theo.
“Lúc đầu cũng không phải là chuyện lớn gì, thanh niên trí thức Lục, cô cũng đừng lấy chuyện này làm thanh niên trí thức Trần khó xử.”
Từ Nghiêu có ý giảng hòa, Lục Diểu lại không cho anh ta cơ hội này: “Không phải là anh cảm thấy tôi quá đáng, chuyên quyền độc đoán, bắt nạt cô ta sao?”
Có đôi khi vì để thuận tiện và vì hiệu suất, đúng là Lục Diểu sẽ lợi dụng ưu thể vẻ bề ngoài của mình, nhưng mà trường hợp này thì Lục Diểu tuyệt đối sẽ không lợi dụng khuôn mặt hoặc là lợi dụng một biểu cảm nào đó để có được sự chú ý và sự ủng hộ của mọi người giống như Trần Diệu Diệu đâu.
Từ Nghiêu sẽ sinh ra ý nghĩ kia, không khỏi coi thường cô.
Lục Diểu khoanh tay tay trước ngực, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng và khinh miệt: “Thanh niên trí thức Từ, trông anh rất không thông minh.”
Từ Nghiêu nhíu mày, trên khuôn mặt đen gầy dần dần hiện lên vẻ tức giận: “Thanh niên trí thức Lục, cô đang công kích cá nhân sao?”
Lục Diểu cười nhạo: “Anh cảm thấy là vậy thì là vậy đó.”
Từ Nghiêu run run thốt lên một tiếng: “Cô!” Đồng thời không nhịn nổi mà bước lên trước một bước dài.
Mấy cô gái khác ở trong phòng cũng tiến lên theo, chỉ sợ ạn ta động tay đánh người.
Lục Diểu không ngại lớn chuyện, cười càng thêm mỉa mai: “Sao thế? Còn muốn đánh người à?”
Lục Diểu hất cằm, sự khinh miệt trong ánh mắt càng mạnh hơn: “Vậy để mọi người nhìn xem, thanh niên trí thức Từ đánh con gái như thế nào.”
Từ Nghiêu thở phì phì, khuôn mặt bị Lục Diểu làm cho tức giận nhìn càng đen hơn.
Nhóm nam thanh niên trí thức động tay động chân một chút cũng không sao, nhưng đã là đàn ông thì tuyệt đối không thể động tay với nữ đồng chí được.
Trừ phi là vợ mình, nhưng Lục Diểu không phải vợ anh ta.
Từ Nghiêu tức giận đến mức không làm gì được, chỉ có thể lặp lại câu nói kia: “Cô đừng quá đáng!”
Quá đáng!
Rốt cục là ai quá đáng?
Nói nhiều với mấy người này, Lục Diểu cảm thấy quá thấp kém.
Thấy bầu không khí cũng đã được đẩy lên đến một mức độ nhất định, Lục Diểu liếc Trần Diệu Diệu một cái rồi nói: “Cô ta thích buộc kiểu tóc nào, mặc quần áo như thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng cứ nhất định phải lượn trước mặt tôi làm tôi khó chịu thì cũng đừng trách tôi đánh vào mặt cô ta.”
Trần Diệu Diệu đã làm rất nhiều việc khiến người ta khó chịu, từ trước đến giờ Lục Diểu chưa từng chỉ vào bất kỳ chuyện gì, nhưng Trần Diệu Diệu cứ nhất định phải nói đến chuyện kiểu tóc, vậy thì cô cứ thuận thế là mà, nói tiếp câu chuyện: “Thanh niên trí thức không phân biệt nam nữ, trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng không chỉ có một thanh niên trí thức. Một người phạm lỗi thì những người khác cũng sẽ bị liên đới, thanh danh cũng giống như vậy.”
“Thanh niên trí thức Từ. Anh nói nếu như có ai đó tố cáo Trần Diệu Diệu tác phong không đứng đắn, một người từng thẳng thắn đứng ra lên tiếng ủng hộ cô ta như anh thì có phải là danh tiếng sau lưng bị bêu càng nặng hơn người khác không? Có thể bị xử lý còn nặng hơn cả cô ta nữa không?”
Xã hội nghiêm cẩn, bạn giàu có cũng được, thích sống xa hoa cũng được, thích ăn diện một chút cũng không sao, len lén mà làm, khiêm tốn một chút vậy thì không có việc gì.
Nhưng không phải là phô trương trước đám đông, khoe khoang cho mọi người đều biết, đó chính là tay cầm chuôi đưa vào tay người khác, chẳng trách người khác tố cáo sai lầm của bạn.
Trước đó Từ Nghiêu chỉ muốn làm việc ‘chính nghĩa’, anh ta thật sự không nghĩ đến hậu quả này.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về chuyện về thành phố, nhưng sau này anh ta vẫn muốn quay lại thành phố, nghĩ đến chuyện này có thể sẽ để lại vết nhơ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, Từ Nghiêu lập tức thay đổi sắc mạc, ánh mắt nhìn về phía Trần Diệu Diệu cũng thêm phần trách cứ.
Vốn là Từ Nghiêu muốn giúp Trần Diệu Diệu, nhưng bình tĩnh mà xem xét thì tiền đồ và danh của bản thân ở trước mặt, Từ Nghiêu cho rằng bất cứ ai cũng phân biệt được cái gì nặng cái gì nhẹ.
“Thanh niên trí thức Trần, thanh niên trí thức Lục nói không sai, chuyện này… đúng là cô nên chú ý chút.”
Không có chuyện gì còn đỡ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không ai thoát được.
“Chuyện này, chuyện này, tôi…”
Trần Diệu Diệu bối rối nhìn về phía Từ Nghiêu, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe những người xung quanh nói: “Trần Diệu Diệu, dù là cô thích làm đẹp hay là thế nào thì cũng nên khiêm tốn chút đi!”
“Đúng vậy, không có chuyện gì còn đỡ, nếu xảy ra chuyện thật thì phải làm sao? Nếu là chỉ vì một mình cô mà để cho mọi người trong đội sản xuất ấn tượng không tốt về tập thể thanh niên trí thức chúng ta, sau đó làm khó mọi người thì mọi người phải tìm ai nói lý lẽ đây?”
“Đúng vậy, chúng tôi xa nhà ngàn dặm đến đây vốn đã không dễ dàng gì rồi, lúc nào trở về vẫn chưa có tin tức. Nếu có chuyện gì thì cuộc sống ở đây không còn chút hy vọng gì nữa rồi!”
Trần Diệu Diệu không hiểu, rõ ràng chuyện đang nghiêng về phía cô ta, chỉ bởi vì mấy câu của Lục Diểu mà trong nháy mắt đã biến ngược lại rồi?
Nghe xem mấy người này nói gì đi? Đều là chỉ trích mình!
Coi như làm lố, thích ăn diện thì cũng là Lục Diểu làm trước, dựa vào đâu mà Lục Diểu có thể phủi sạch sẽ đi ra, còn mình thì biến thành mục tiêu công kích của mọi người?
Trần Diệu Diệu không cam tâm, khóc lóc kể lể, tiếp tục giải thích: “Các cậu hiểu lầm tôi rồi, không phải là tôi cố ý muốn làm như vậy, lúc sáng tôi…”
Cảnh Tiểu Vân cắt ngang cô ta: “Diệu Diệu à, thực ra mọi người cũng không để ý nguyên nhân vì sao lắm đâu, chỉ là nói cậu có thể chú ý một chút, chuyện này ấy mà, ừm… quả thực có chút nhạy cảm.”
Trần Diệu Diệu há mồm muốn nói gì đó thì Cảnh Tiểu Vân đã quay đầu nhìn về phía Lục Diểu: “Lục Diểu, cậu cũng vậy, ngoại hình của cậu rất xinh đẹp, nhưng mà sau này đừng điệu quá, tất cả mọi người đều tém tém lại chút.”
Có vẻ như Lục Diểu bị nói, thực ra vô hình trung cũng là có một bậc thang để bước xuống. Lục Diểu cũng thuận theo, đôi môi đỏ mọng nhếch lên cong cong, giọng nói vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào: “Biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”
Dứt lời còn đưa tay lên làm động tác chào: “Xin thề với Đảng và nhân dân!”
Dáng vẻ đó của cô xinh đẹp vô cùng.
Trước đây trong số tất cả các thanh niên trí thức thì cô là người nóng tính nhất, vậy mà bây giờ cô cũng chịu thua nhận sai rồi, người khác còn nói được gì nữa?
Chuyện này cơ bản cũng coi như bỏ qua.
Trần Diệu Diệu cảm thấy mình bị bơ, lại bị mọi người chỉ trích khinh thường, sau khi sinh ra cảm giác không cam lòng thì cô ta lại cảm thấy phẫn hận tột đỉnh.
Lúc trước tỏ ra yếu đuối vô tội cũng là bởi vì muốn được mọi người thương hại, thế nhưng mà go này, Trần Diệu Diệu cảm thấy ấm ức vô cùng, cô ta cắn chặt răng, hốc mắt đó lên, lúc này là khóc thật.
Cảnh Tiểu Vân vò đầu, nghĩ nghĩ mình có nói gì nặng nề không, vừa định nói gì đó để an ủi Trần Diệu Diệu thì Trần Diệu Diệu đã đứng lên, bưng mặt vội vàng lao ra ngoài cửa rồi.
“Chuyện này…” Cảnh Tiểu Vân sững sờ, lướt mắt nhìn mọi người trong phòng, sắc mặt căng thẳng rụt rè: “Tôi cũng không nói gì phải không… thôi đi, tôi đi xem một chút!”
Nhâm Băng Tâm vội vàng kéo cô ấy: “Ôi dào đừng quan tâm cậu ta! Chuyện này không phải tại cậu, không phải là Diểu Diểu cũng bị cậu nói đó sao? Diểu Diểu còn không tỏ thái độ thì thôi, cậu ta còn làm bộ làm tịch.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |