Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể hiện kỹ năng

Phiên bản Dịch · 1692 chữ

Chuyện lớn có thể ảnh hưởng đến tiền đồ, chuyện mà ai cũng kiêng kị, Trần Diệu Diệu làm bộ làm tịch đụng trúng điểm giới hạn của mọi người, qua lần này đến lần khác tự nhiên lòng khoan dung của mọi người dành cho cô ta cũng giảm dần.

Cố Oánh trầm ngâm một lúc lâu rồi cũng khuyên nhủ: “Để cô ấy bình tĩnh một chút đi.”

Lúc này Cảnh Tiểu Vân mới thôi.

Vở kịch đã có một kết thúc, lúc Lục Diểu đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng thì Cố Oánh đã gọi cô lại.

“Lục Diểu, cô chờ một chút, tôi nói với cô chút chuyện.”

Lục Diểu chậm bước chân lại, đái khái cũng đoán được Cố Oánh muốn nói gì.

Quả nhiên, Cố Oánh gọi cô vào phòng, đóng cửa phòng lại rồi bắt đầu dặn dò: “Lục Diểu, chuyện hôm nay cô không sai, nhưng nguyên nhân cũng do cô mà ra. Thanh niên trí thức Cảnh nói không sai, cô cũng nên bớt bớt lại một chút.”

Lục Diểu có vẻ ngoài xinh đẹp, điều này không sai, nhưng ngoại hình của cô cũng đã đủ làm cho người khác ghen tỵ ở một mức độ nào đó rồi, nếu như lại trau chuốt ăn diện quá cũng khó tránh khỏi việc người khác bắt chước cách ăn mặc của cô, lần này là Trần Diệu Diệu, lần sau có khả năng là một cô gái nào đó trong đội.

Vấn đề trong ký túc xá thanh niên trí thức có thể giải quyết nội bộ, nhưng nếu như liên lụy đến đội sản xuất, gây ra chuyện gì thì bọn họ chỉ có nước chờ bị xử lý thôi.

Cố Oánh nói cũng chỉ là một lời khuyên, không nói quá nặng nề.

Lục Diểu gật đầu: “Cô yên tâm đi, Cố Oánh, tôi nói sẽ chú ý thì sau này chắc chắn sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho mọi người đâu.”

Cố Oánh vui vẻ cười cười, quét mắt nhìn đồ trong tay Lục Diểu, nói: “Được, chỉ có chuyện đó thôi, cô đi làm việc của cô đi.”

“Ừm!”

Lục Diểu cười nhe răng, đội mũ mới, xách các gia vị mới mua được đi ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức.

Phó Cảnh Hữu rất cẩn thận, lần này còn làm thêm một quai dưới cằm, sau này bất kể là chạy hay là gió to thổi thì cũng không lo lắng mũ sẽ bay mất.

Nhà họ Phó ở ngoài phạm vi của đội sản xuất số hai, cũng không cách ký túc xá thanh niên trí thức quá xa, chỉ cách khoảng ba trăm mét mà thôi.

Đứng ở mảnh đất trồng rau trước ký túc xá thanh niên trí thức, cách hồ nước vẫn có thể nhìn thấy nóc nhà nhà họ Phó trong bụi trúc ở phía xa xa.

Lục Diểu không đi qua từ hồ nước, cô đi từ phía sau của ký túc xá thanh niên trí thức, đi qua nhà của các xã viên rồi đến rừng trúc, mò mẫm tìm đường đến nhà họ Phó.

Chỉ đáng tiếc là, lúc này nhà khóa cửa, nhà họ Phó không có ai ở nhà.

Lục Diểu đi ra cửa sau nhà họ Phó, ngồi ở bậc cửa đợi một lúc, thấy mặt trời dần dần ngả về phía Tây, cô do dự một chút rồi đứng dậy trở về theo đường cũ.

Rừng trúc rậm rạp, lúc đi vào bên trong ánh sáng rất tối, một lúc nữa mặt trời xuống núi, bên trong càng âm u đáng sợ, bảo Lục Diểu đi một mình cô thật sự có chút không dám.

Trước đây Lục Diểu cũng đã nói rồi, sau khi mua đủ gia vị thì sẽ tìm xã viên kết nhóm ăn cơm, sau này sẽ không tham dự chuyện bếp núc của ký túc xá thanh niên trí thức nữa.

Vừa rồi cô mang theo đồ đạc ra ngoài, lúc này lại mang đồ đạc trở về, Nhâm Băng Tâm cho rằng cô không bàn bạc được, bèn an ủi: “Không bàn được cũng không sao, tham khảo thêm vài nhà cũng được.”

Lục Diểu thuận theo gật đầu, về phòng cất đồ xong nói chuyện với Nhâm Băng Tâm: “Xem ra hôm nay tôi vẫn phải ăn gì đó ở ký túc xá thanh niên trí thức, không muốn ăn khoai lang hấp đâu… khoai tây của tôi vẫn còn nhiều lắm, cắt vài củ xào sợi được không?”

Nhâm Băng Tâm hỏi cô: “Tôi thì không có ý kiến, nhưng mà cậu biết xào không?”

“Tôi không biết xào, nhưng mà tôi chỉ.” Hai tay nhỏ của Lục Diểu chống hông, nói rất hùng hồn: “Tôi chỉ cậu xào.”

“...”

Nhâm Băng Tâm hoang mang gãi đầu, bị Lục Diểu kéo đi lấy khoai tây.

Bận rộn một hồi, nói không phải chứ, những sợi khoai tây sợi nào ra sợi đó, được xào cùng ớt xanh và ớt đỏ thái sợi thêm giấm, không những kết hợp màu sắc rất đẹp mà mùi vị còn chua chua giòn giòn cay cay, ăn rất đưa cơm.

Ngon hơn rất nhiều so với món mướp xào và canh mướp mà trước đó Trần Diệu Diệu nấu, Nhâm Băng Tâm nếm thử một miếng, lập tức cảm thấy kinh ngạc: “Tôi đã từng ăn khoai tây xào sợi rồi, ớt xào với khoai tây cũng ăn rồi, nhưng xào giấm thì thật sự là lần đầu tiên thấy! Diểu Diểu, trong đầu cậu có những gì vậy? Nếu không phải là món khoai tây này do tôi tự tay xào ra thì tôi cũng không dám tin là có thể nấu như vậy!”

Lục Diểu bật cười: “Cách làm này cũng không phải do tôi nghĩ ra, tôi cũng chỉ là từng ăn mấy lần mà thôi. Được rồi đó đừng lề mề nữa, nhanh hấp món chính đi.”

“Ừ!”

Món khoai tây xào sợi là Nhâm Băng Tâm nấu, lúc đầu Lục Diểu chỉ định chia cho cô ấy một phần, không có ý định gọi tất cả mọi người cùng ăn, nhưng nghĩ lại thì mặc dù khoai tây và dấm là của mình, nhưng dầu lại là của chung ký túc xá thanh niên trí thức.

Không muốn gây ra phiền phức không đáng có, Lục Diểu đã gắp một phần vào hộp đủ để cho mình ăn, chỗ còn lại cô để cho Nhâm Băng Tâm bưng lên bàn.

Mọi người lên bàn ăn cơm, không có gì bất ngờ đều nhao nhao khen ngợi.

Lục Diểu vẫn rất bình tĩnh, không quan tâm hơn thua: “Món khoai tây xào sợi là Nhâm Băng Tâm nấu, khen tôi cũng vô dụng, tôi cũng không biết nấu ăn.”

Mọi người lại bắt đầu khen ngợi Nhâm Băng Tâm nấu ăn ngon.

Nhâm Băng Tâm xấu hổ không dám nhận, nhưng cô ấy biết Lục Diểu không muốn gây sự chú ý nên cô ấy chỉ đành nhận việc này: “Tôi cũng lần đầu tiên nấu món này, xào đại thôi. Lần sau có thể nấu ra giống như thế này nữa không cũng chưa chắc, đến lúc đó các cậu đừng cười tôi nha!”

“Sao có thể vậy được?”

“Ha ha đúng đó, cậu tùy tiện nấu vậy thôi mà cũng nấu ngon hơn bọn tôi, Nhâm Băng Tâm, cậu có năng khiếu phết đấy!”

Nói đến năng khiếu thì Nhâm Băng Tâm lại nhớ đến chuyện Trần Diệu Diệu xào mướp trước đó, không phải là lúc đó mọi người cũng khen như vậy sao?

“Thôi đừng khen nữa!” Nhâm Băng Tâm khoát khoát tay: “Có người nấu cho thì các cậu cứ ăn, không có ai nấu thì thôi, bình thường mệt chết đi được, tôi cũng không giống như một số người, còn có thời gian tự nhận việc mà làm đâu.”

Lục Diểu nhướng mày, nghe ra đá xéo rất rõ ràng.

Cố Oánh ăn khoai tây xào sợi thêm một miếng khoai lang hấp, gõ gõ mặt bàn rồi nói: “Lúc ăn cơm nói mấy chuyện kia làm gì? Không nhìn thấy món khoai tây xào sợi này chỉ đủ ăn sao? Còn không nhanh gắp đi vài đũa.”

“Khoai tây xào sợi của tôi!”

Nhâm Băng Tâm kêu lên một tiếng rồi vội vàng cầm đũa lên gia nhập đội quân giành ăn: “Các cậu nhã nhặn chút đi! Nếu không thì lần sau không có ai làm cho mà ăn đâu!”

“...”

Ký túc xá thanh niên trí thức ồn ào náo nhiệt, một ngày lại kết thúc.

Buổi tối Lục Diểu núp sau cánh cửa tắm qua loa một cái, lúc lên giường nằm xuống vẫn còn nghĩ đến chuyện nhà họ Phó khóa cửa vào buổi chiều.

Trong lòng cô dự định mai sẽ đi tìm Phó Cảnh Hữu, chỉ là không ngờ ngày tiếp theo vẫn thấy cửa khóa, Phó Cảnh Hữu vẫn không có nhà.

Liên tục hai lần vồ hụt, Lục Diểu có chút tức giận, giậm chân quay về ký túc xá thanh niên trí thức, trong lòng cô tự nhủ sẽ không đến tìm anh nữa, nhưng mấy ngày tiếp theo đó cô vẫn không nhìn thấy Phó Cảnh Hữu trong đội sản xuất, cô lại không nhịn được mà nghĩ không biết Phó Cảnh Hữu đã đi đâu, đang làm gì.

Cuộc sống với công việc đồng áng vẫn tiếp tục, một thời gian sau đó, Lục Diểu đã nhổ cỏ cho ruộng ngô, ruộng lạc, cũng cấy mầm bông, học gánh bằng đòn gánh, vận chuyển mạ xuống ruộng cho đội sản xuất.

Những chuyện này, đừng nói là làm, trước đây dù là suy nghĩ thì Lục Diểu cũng chưa từng nghĩ đến.

Chỉ có điều tuy những việc này cũng vất vả, nhưng nếu phải nói khó chịu nhất thì vẫn là việc xoắn sợi dây rơm cho đội sản xuất.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.