Mùa mưa và ngày nghỉ
Sắp đến ngày mùa, đội sản xuất cần số lượng dây rơm lớn, cây cải dầu và lúa mạch trong ruộng đều chờ được thu hoạch và buộc lại.
Một bó dây rơm đổi một công điểm, nếu tay chân lanh lẹ thì nửa tiếng đã có thể tích lũy được một bó rồi, so với trước đây đội nắng làm việc vất vả thì các nữ đồng chí mới kiếm được sáu, tám công điểm mà nói thì công việc này chính là một công việc nhàn hạ béo bở, tuy nhiên đối với Lục Diểu mà nói thì thật sự rất vất vả.
Bởi vì mặc dù công việc này không nặng nhọc, nhưng lại hết sức khó chịu, lúc làm việc bụi rơm dính lên người, không những ngứa ngáy khó chịu mà còn bị sặc rất ghê.
Lục Diểu làm việc hai ngày, ban đêm đi ngủ bị ho như hen suyễn vậy, hô hấp khó khăn, ho khan không ngừng, là vì hít phải quá nhiều bụi nên bị viêm nhiễm đường hô hấp.
Nhâm Băng Tâm thấy cô kho nhiều như vậy thì lo lắng khuyên nhủ: “Cậu không làm được việc này thì hay là mai vẫn xuống ruộng xem sao? Thương lượng với thím một chút là có thể được sắp xếp một công việc nào nhẹ nhàng một chút.”
“Sắp đến ngày mùa rồi, tất cả mọi người đều bận rộn thu hoạch gấp, đâu còn việc nào nhẹ nhàng?”
Lục Diểu lắc đầu.
Bây giờ nhiệt độ bên ngoài vào ban ngày đã lên đến ba mươi độ, chỉ riêng cái thời tiết này cũng khiến cho Lục Diểu khó chịu lắm rồi, nếu muốn thoải mái thật thì không làm gì hết, chỉ nằm trong phòng thôi mới là thoải mái nhất.
Hơn nữa, nếu bây giờ không biểu hiện tốt một chút để nâng cao ‘tỷ lệ đi làm’ của mình thì đợi đến khi ngày mùa bận rộn muốn xin nghỉ thì chắc chắn đội sản xuất sẽ có ý kiến.
Lục Diểu định vị bản thân mình rất rõ ràng, trời nắng nóng chắc chắn cô không chịu nổi, không bằng lúc này biểu hiện tốt một chút, sau nữa cũng đỡ người khác nói này nói nọ.
Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu đã định làm bận dây rơm thì phải làm chút chuẩn bị, nếu không thì chỉ riêng việc ngứa họng cồn cào cũng đủ khó chịu lắm rồi.
Ngọn đèn dầu trong phòng vừa tắt, Lục Diểu đã chồm dậy, ngẩng đầu nhìn về phía giường của Nhâm Băng Tâm.
Tối như mực, không nhìn rõ cái gì cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện: “Nhâm Băng Tâm, khả năng may vá của cậu thế nào? Tôi nhớ là cậu mang theo kim chỉ?”
“Đúng vậy, không phải là lần trước còn chọt bóng rộp ở tay cho cậu đó sao?”
Lục Diểu ‘à’ một tiếng rồi vội vàng ngồi dậy: “Có kim là tốt, Nhâm Băng Tâm, tôi cần cậu giúp đỡ!”
Nhâm Băng Tâm uể oải: “Giúp việc gì?”
Lục Diểu không nói gì, chỉ bảo Nhâm Băng Tâm thắp đèn dầu lên, sau đó lấy ra một chiếc áo ngắn màu tím ra, hai người cùng đi đến phòng khách rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi, đừng làm phiền các cô ấy.”
Lục Diểu không động đến kim chỉ, cô cảm thấy nếu Nhâm Băng Tâm đã mang theo những đồ này thì chắc chắn ít nhiều gì cô ấy cũng biết chút chút, cô không cần đẹp, thực dụng là được.
Lục Diểu đưa áo cho Nhâm Băng Tâm, sau đó miêu tả cho Nhâm Băng Tâm vật mà mình muốn làm.
Thực ra chính là khẩu trang và bịt tay dài.
Nhâm Băng Tâm hiểu ý, nhưng có chút khó hiểu với cách làm của Lục Diểu: “Cái áo đẹp như vậy, vẫn còn mới nữa chứ! Cắt cái này luôn sao?”
Lục Diểu đau họng, không muốn nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Nhâm Băng Tâm nhìn vẻ mặt Lục Diểu, biết cô quyết tâm làm nên cũng không khuyên nhủ nữa: “Tôi tháo hai ống tay áo này ra, khâu cho cậu hai chiếc khẩu trang ở phần trên, phần dưới khâu lại làm hai chiếc bịt tay ngắn hơn chút, được không?”
Nhâm Băng Tâm tháo tay áo ra, khoa tay với Lục Diểu: “Phần áo còn lại này khi nào có thời gian tôi sẽ sửa lại cho cậu một chút là vẫn mặc được đấy.”
Lục Diểu gật đầu: “Cậu xem làm sao cũng được, nếu như không phiền quá thì cứ làm theo cậu nói.”
Một con muỗi bay đến vo ve trước mặt, Lục Diểu đuổi theo con muỗi đập nó.
Ánh đèn dầu có hạn, con muỗi nhanh chóng ẩn nấp trong bóng tối không thấy đâu, Lục Diểu hừ một tiếng, vì không đập được con muỗi mà có chút bực bội, Nhâm Băng Tâm thấy cô không để ý đến chuyện khác mà thở dài.
“Nếu như cậu không cần gấp thì khi nào đi lên thị trấn mua vài thước vải tốt hơn nhiều, cái áo đẹp như vậy sao nhất định phải phá nó đi chứ?”
“Cậu cũng nói là nếu không gấp mà, nhưng mà tôi gấp lắm rồi.” Lục Diểu ngồi khoanh chân trên ghế dài, cùi chỏ dựa vào bàn chống cằm, ngồi bên cạnh Nhâm Băng Tâm: “Cậu nghe giọng tôi đi, đã thành cái gì rồi?”
Nhâm Băng Tâm thở dài, không phản đối.
Khẩu trang và bịt tay đều là đồ nhỏ đơn giản, nhưng ánh sáng kém, cộng thêm Nhâm Băng Tâm may vá cũng cẩn thận, làm khoảng chừng bốn mươi phút mới hoàn thành.
Lục Diểu thử một chút, có chỗ nào chưa vừa thì Nhâm Băng Tâm lại sửa lại cho cô, cuối cùng khi tất cả đã xử lý ổn thỏa, cô nắm chặt khẩu trang và bộ bịt tay, nắm chặt tay Nhâm Băng Tâm nói: “Nhâm Băng Tâm, cậu thật sự tốt quá! Quả thực đã cứu tôi qua nước sôi lửa bỏng nha!”
“Con người tôi luôn rất rõ ràng, lần này cậu giúp tôi một việc lớn, sau này có gì tốt, người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ là cậu!”
“Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau không phải là việc nên làm sao?”
Hai tay Nhâm Băng Tâm nắm chặt cây đèn dầu, chỉ sợ Lục Diểu rung rung quá rơi mất, nói: “Được rồi đừng lắc nữa, có lắc thì mai rồi lắc, muộn rồi đi ngủ thôi!”
“Cái gì mà có lắc thì mai lắc! Cậu hay lắm, học Cảnh Tiểu Vân rồi có phải không hở?”
“Ha ha ha, không phải, đừng cào…”
Hai người cười toe toét, nhưng khi đẩy cửa ra, hai người đều ăn ý yên tĩnh lại, thổi tắt đèn xong hai người nhỏ giọng cười trộm một cái rồi ai về giường người nấy.
==
Trong đêm nổi gió, cây trúc trước và sau nhà lắc lư lao xao, cửa sổ cũng rung lên trong tiếng gió.
Trong mơ hồ, có hạt mưa rơi vào trên nóc nhà vang lên âm thanh ‘tí tách’.
Lục Diểu tưởng là mình nằm mơ, kết quả sáng hôm sau lại phát hiện đúng là đêm qua có mưa, nhiệt độ cũng thấp hơn rất nhiều.
Trước đó bởi vì thời tiết nóng nực, chiếc chăn bông bị cô gấp lại để làm gối không biết từ khi nào đã bị rũ ra, khi cô ngủ dậy đã thấy chiếc chăn bông lộn xộn quấn quanh người.
Lục Diểu không có thói quen dậy sớm, bình thường lúc bắt đầu làm việc đều là mấy người Cố Oánh dậy trước, tiện thể gọi cô dậy.
Hôm nay có chút khác thường, không những không có ai gọi cô dậy, mà ngoài phòng khách còn có tiếng rất náo nhiệt, hình như tất cả mọi người đều chưa đi làm.
Sau khi thu dọn giường chiếu gọn gàng xong, Lục Diểu chải tóc rồi bưng đồ rửa mặt ra ngoài, tò mò hỏi: “Tại sao vẫn chưa bắt đầu đi làm vậy?”
Mấy người Cố Oánh cười ha hả trả lời cô: “Nhìn sắc trời chắc còn mưa to, sáng nay đội trưởng đã đến đây nói là trời mưa thì chúng ta nghỉ, nghỉ hai ngày.”
Lục Diểu kinh ngạc: “Hai ngày? Tốt vậy sao?”
Cảnh Tiểu Vân giẫm chân lên bậc thềm để rũ bùn ở đáy giày, trêu cô: “Nhìn cậu kìa, coi là đội trưởng tốt như vậy, cho chúng ta nghỉ sao? Đó là vì bình thường thấy chúng ta làm việc không ổn, trời mưa thì lại càng không ổn, cho nên mới sắp xếp như vậy đấy.”
“Mặc kệ vì sao, dù sao thì được nghỉ là tốt rồi.”
Mưa to đã tạnh từ sáng sớm, bầu trời tối sầm, mưa phùn lất phất, mái hiên chảy nước xuống tí ta tí tách.
Lục Diểu ngồi xổm trên bậc thềm đánh răng, ánh mắt mông lung, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cứ cảm giác như con đường nhỏ cách ký túc xá thanh niên trí thức một hồ nước như có người đang đứng đó.
Híp mắt nhìn kỹ xuyên qua bóng cây, Lục Diểu đứng dậy như phản xạ có điều kiện.
Không phải là chỗ đó có một người đang đứng sao?
Phó Cảnh Hữu đã biến mất gần nửa tháng lại bất thình lình xuất hiện!
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |