Tôi rất thích anh
Phó Cảnh Hữu đến ký túc xá thanh niên trí thức, là đến tìm cô.
Lục Diểu vội vàng lau mặt xong rồi chạy vào nhà, phơi khăn mặt xong lại vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, tốc độ vừa nhanh lẹ lại không gây ra một tiếng động, những người khác cũng không chú ý tới.
Hai tay che trên đầu, Lục Diểu chạy thẳng đến chỗ ngã rẽ của con đường nhỏ bên cạnh hồ nước: “Phó Cảnh Hữu!”
Sau cơn mưa không khí rất trong lòng, thoang thoảng mùi thơm của đất ướt, thỉnh thoảng phiến lá trên ngọn cây lại rơi xuống một giọt nước còn to hơn giọt nước mưa.
Lục Diểu vô tình bị rơi trúng, một giọt nước nhỏ vào sau cổ, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác lạnh buốt làm cô giật mình một cái, bàn chân giẫm lên mặt bùn trơn trượt, cô bị trượt một đoạn dài, may mà có Phó Cảnh Hữu nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ được cô.
“Đường ở nông thôn trời mưa trơn lắm, đi từ từ thôi.”
Lục Diểu lùi ra khỏi ngực anh, chưa hoàn hồn mà gật đầu.
Chỉ là một giây lát, cô lại hồi phục lại tinh thần hào hứng, đôi mắt sáng như sao nhìn Phó Cảnh Hữu: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Tôi không thấy anh ở đội sản xuất luôn! Không phải đã nói là cùng nhau ăn cơm sao?”
“Cũng may đợt này thỉnh thoảng có thể ăn bữa cơm ngon ở nhà thím, nếu không thì không biết là tôi phải sống như thế nào nữa!”
Ai mà ngờ là trước đây sơn hào hải vị trong các bữa tiệc cô chẳng thèm động đũa, còn bây giờ thì đến chuyện ăn trứng gà cũng là một điều xa xỉ.
“Bận chút chuyện nhỏ, tôi đã sửa xong nóc nhà rồi.”
Phó Cảnh Hữu vừa nhìn thấy sự ấm ức trên nét mặt cô, khoảng thời gian này thật sự là anh có chút bận, chuyện phải làm cũng không ít, chỉ có điều những chuyện này anh cũng không định nói tỉ mỉ với Lục Diểu.
“Đây là mũ rộng vành mà cô muốn, tôi đã đan xong đưa tới cho cô đây…”
Phó Cảnh Hữu đưa mũ rộng vành cho Lục Diểu, môi hơi hé làm bộ lơ đãng hỏi: “Giọng của cô sao vậy?”
“Mấy ngày nay bện dây rơm với các chị trong đội sản xuất, chắc là do bụi nhiều quá, hơi khó chịu.”
Lục Diểu hắng giọng ho một tiếng, cầm lấy chiếc mũ rộng vành vẫn chưa phai hết màu xanh, khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười xinh đẹp: “Nhanh vậy anh đã đan xong rồi!”
Phó Cảnh Hữu thoáng nhìn qua chỗ khác: “Cũng không nhanh nữa đâu,:
Trước đó mấy ngày anh đã đan xong mũ rộng vành rồi, nhưng anh bận quá không có thời gian đưa tới, đêm qua lúc trời mưa mới nhớ tới việc này.
“Tốt quá, lát nữa tôi sẽ lấy tiền cho anh…” Lục Diểu khẽ cười, nhận được mũ rộng vành cô rất vui vẻ: “À Phó Cảnh Hữu, anh cần tiền hay là phiếu? Trong tay tôi đều có một ít.”
“Không cần.”
“Vậy sao được.” Lục Diểu cố chấp dậm chân: “Cho dù hai chúng ta là bạn thì nên rõ ràng vẫn phải rõ ràng, nếu không sau này sao tôi dám nhờ anh giúp đỡ.”
Phó Cảnh Hữu không nói gì.
Lục Diểu biết anh không có cách nào từ chối mình, nhất thời lại bật cười một tiếng.
Khó có khi lại gặp được Phó Cảnh Hữu, Lục Diểu lại kể cho anh một số chuyện, ví dụ như trước đó lúc ăn cơm ở nhà họ Phó, anh bỗng nhiên nhắc đến Trần Diệu Diệu.
Lục Diểu hỏi anh: “Lúc trước anh đột nhiên nhắc đến Trần Diệu Diệu, là muốn nói gì vậy?”
Mặc dù thanh niên trí thức xuống nông thôn chưa đầy một tháng, nhưng trong tiểu thuyết gốc từng nói tới, Trần Diệu Diệu vẫn luôn tìm đủ mọi cách để tiếp cận Phó Cảnh Hữu.
Trước đó cô từng ra ngoài với Phó Cảnh Hữu, ngoại trừ vợ chồng đội trưởng ra thì gần như là người trong đội sản xuất không ai biết, theo tình huống này mà đón thì rất khó để xác nhận liệu Trần Diệu Diệu và Phó Cảnh Hữu có phát sinh gặp nhau mà mọi người không biết hay không.
Hơn nữa Phó Cảnh Hữu bỗng nhiên biến mất lâu như vậy, có khả năng là vì được Trần Diệu Diệu nhờ làm chuyện gì không?
Nghĩ như vậy, Lục Diểu không khỏi liên tưởng trước đó chuyện Trần Diệu Diệu truy hỏi cô về cái mũ, nhất thời cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn Phó Cảnh Hữu chằm chằm: “Phó Cảnh Hữu, anh thích Trần Diệu Diệu sao?”
Phó Cảnh Hữu đứng hình trong chốc lát, đỉnh đầu hiện lên mấy cái dấu chấm hỏi.
Thấy anh không nói gì, Lục Diểu cảm thấy mình đoán đúng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên vẻ không vui, vội vàng chất vấn: “Vậy mấy ngày nay anh biến mất không thấy đâu là làm việc cho Trần Diệu Diệu à?”
“Anh cũng đan mũ cho cô ta?”
Sắc mặt cô gái nhỏ không vui, giọng điệu dần dần gay gắt.
Không hiểu sao Phó Cảnh Hữu lại căng thẳng, ma xui quỷ khiến lập tức đáp lại: “Không phải.”
Phó Cảnh Hữu kể lại chuyện gặp Trần Diệu Diệu trước đó một lần, sau đó lại im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tôi không biết là tôi hiểu lầm hay giải các cô có mâu thuẫn gì đó, tóm lại tôi cảm thấy cô ta có chút kỳ quái.”
“Lục Diểu.”
Anh nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Lục Diểu, như lời Lục Diểu dặn dò, cô không muốn anh gọi cô là ‘thanh niên trí thức Lục’, anh nghe lời: “Tôi biết tôi nói như vậy là quản hơi nhiều, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô.”
“Trong ký túc xá thanh niên trí thức có rất nhiều người, nếu như có thể, cô hãy lựa chọn làm bạn với những người khác, về phần thanh niên trí thức Trần kia… tốt nhất cô đừng thân thiết với cô ta quá.”
Phó Cảnh Hữu rất ít khi nói một mạch dài như vậy, đôi mắt Lục Diểu lấp lánh, lập tức bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh: “Cho nên lần trước anh nhắc đến Trần Diệu Diệu là để bảo tôi cẩn thận với cô ta?”
Phó Cảnh Hữu gật đầu.
“Những điều này tôi đều biết, tôi cũng đang định nhắc nhở anh.” Tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại, Lục Diểu cong môi cười híp mắt: “Phó Cảnh Hữu, anh biết không? Khi chuyện ‘vô tình’ thường xuyên xảy ra việc người nào đó luôn cố gắng xuất hiện trước mặt anh, muốn tiếp xúc với anh thì anh phải chú ý đấy.”
“Rõ ràng cố ý như vậy, anh đừng nên để bị lừa!”
Khuôn mặt Lục Diểu sáng ngời, cười tươi xinh đẹp xinh đẹp không e ngại gì, giống như đóa hoa sơn trà đỏ rung rinh trong gió sau cơn mưa.
Phó Cảnh Hữu yên lặng nhìn cô: “Vậy cô thì sao?”
Cô bảo anh để ý người thường xuyên xuất hiện bên cạnh mình, đừng để bị lừa, vậy cô thì sao?
Khi bên cạnh xuất hiện người như thế, phải chăng cô cũng sẽ cảnh giác?
“Tôi?”
Lục Diểu sững sờ một chút rồi bật cười, nói: “Sao có thể đánh đồng tôi với bọn họ được? Chỉ có điều nếu như anh đã hỏi thì tôi cũng thẳng thắn nói cho anh biết.”
Ngón tay trắng nõn tinh tế của cô chọc vào ngực anh, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt cũng rất thản nhiên: “Tôi rất thích anh, cũng coi anh là bạn bè. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là con người anh rất tốt, còn bằng lòng giúp đỡ tôi.”
Phó Cảnh Hữu hơi thả lỏng nét mặt, rất rõ ràng là Lục Diểu không hiểu ý anh hỏi.
Chỉ có điều cũng không sao, chí ít anh gián tiếp biết được địa vị và hoàn cảnh của hai người trong lòng nhau…
Phó Cảnh Hữu nắm chặt bàn tay, đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào về chuyện khác hôm nay đến đây thì nghe cô gái nhỏ kia khẽ hừ hừ nói: “Anh nhìn đi Phó Cảnh Hữu, đều tại anh! Đã lâu không thấy bóng dáng anh đâu, kết quả vừa gặp anh đã hại tôi khiến giày của tôi đạp phải nhiều bùn như vậy, bẩn chết đi được! Đều tại anh!”
Phó Cảnh Hữu rũ mắt nhìn qua, hai tay Lục Diểu nắm ống quần xách lên, dưới hai ống quấn là đôi giày vải tính xảo bị dính bùn, đầu mũi giày còn bị nước bùn làm ướt nhẹp.
Cô gái nhỏ là người thích sạch sẽ, trên người có chút mồ hôi đều thấy khó chịu rồi, chứ đừng nói gì là hai chiếc giày dính đầy bùn rõ ràng như vậy.
Yết hầu của Phó Cảnh Hữu trượt lên trượt xuống, ấm giọng nói: “Trời mưa không phù hợp đi giày vải, dễ bị bẩn, còn dễ bị trơn trượt nữa.”
Lục Diểu hừ hừ: “Nhưng tôi chỉ có cái này.”
Phó Cảnh Hữu thấp giọng hỏi cô: “Không có giày cỏ?”
Cằm Lục Diểu kéo căng như quả đào, nhìn anh với ánh mắt oán trách, có ý gì đã rất rõ ràng rồi.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |