Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng tự trọng của Tạ Phỉ

Phiên bản Dịch · 1719 chữ

“Cô đi giày cỡ nào? Có thời gian tôi sẽ đan cho cô.”

Lục Diểu nhấc ống quần lên nhìn xuống chân, đi giày cỡ nào?

Vấn đề này chẳng lẽ cô biết.

Trước khi xuyên qua cô đi giày cỡ ba mươi bảy, còn bây giờ đi cỡ bao nhiêu cô cũng không biết.

Phó Cảnh Hữu thấy cô bối rồi, anh khẽ thở dài một tiếng rồi dứt khoát ngồi xổm xuống, ngón trỏ và ngón cái mở ra, dán bên giày cô ước lượng một chút: “Bảy tấc.”

Lục Diểu chuyển đổi một chút thì bảy tấc cũng bằng khoảng cỡ ba mươi bảy, cũng giống với cô trước đây.

“Anh còn biết đan cả giày cỏ nữa cơ à? Phó Cảnh Hữu, anh còn biết gì nữa?”

“Đều là một số việc bình thường mà tất cả mọi người đều biết, cái này không có gì cả.”

Phó Cảnh Hữu bình tĩnh đứng dậy, lúc này Lục Diểu mới chú ý đến vạt áo sau lưng anh bị ướt.

Lại nhìn kỹ thì hai bên đầu vai của anh cũng có dấu vết bị ẩm ướt, rõ ràng là trời mưa thì mũ rộng vành cũng không che được hết.

Hôm nay nhiệt độ hạ thấp hơn bình thường, Lục Diểu sợ anh mặc quần áo ướt lâu quá sẽ bị cảm, bèn dặn dò: “Anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi!”

Lục Diểu là đi về lấy tiền, sợ anh nhân cơ hội chạy trốn, cô bèn quay đầu lại trừng mắt ra vẻ hung dữ nói: “Không cho phép đi về, nếu để tôi phát hiện anh lén lút chạy mất thì sau này tôi sẽ không để ý đến anh nữa!”

“...”

Phó Cảnh Hữu muốn nói lại thôi, đành phải ở đó chờ cô.

Một lát sau bên cạnh anh có tiếng động, chỉ có điều không phải là tiếng truyền từ ký túc xá thanh niên trí thức đến đây, mà là từ một góc khác của hồ nước.

Phó Cảnh Hữu quay đầu nhìn lại, là nam thanh niên trí thức.

Một nhóm bốn người, có thanh niên trí thức mới tới, cũng có thanh niên trí thức lâu năm, trên người đều tay xách nách mang, trên giày và ống quần đều dính không ít bùn đất, xem ra là sáng sớm vừa đi lên thị trấn, mới vừa trở về.

Phó Cảnh Hữu không giỏi xã giao, cũng rất ít tiếp xúc với mọi người trong thôn, đương nhiên anh sẽ không chủ động đi lên chào hỏi mấy thanh niên trí thức này.

Anh bước dịch sang bên cạnh một chút, nghĩ để cho bọn họ đi qua, kết quả là thanh niên trí thức lâu năm Từ Nghiêu bỗng nhiên chào hỏi với anh: “Đồng chí Phó.”

Không ai đánh vào mặt người tươi cười, Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp lại.

Cũng là trong khoảnh khắc đó, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Phó Cảnh Hữu đảo mắt nhìn qua, không biết có phải là ảo giá hay không, vừa rồi lúc nhìn thoáng qua, hình như nam thanh niên trí thức dẫn đầu mặc chiếc áo màu xanh quân đội kia liếc mắt nhìn anh với vẻ địch ý rồi hừ một tiếng.

Nếu như anh nhớ không nhầm thì nam thanh niên trí thức đó họ Tạ, đến đội sản xuất cũng chưa lâu lắm, giữa bọn họ cũng chưa gặp nhau được mấy lần, càng đừng nói có gì qua lại…

Phó Cảnh Hữu nhíu mày nghĩ, có lẽ người trong thành phố là như vậy thôi.

Một bên khác, Tạ Phỉ nghiêng đầu hỏi Từ Nghiêu với sắc mặt không vui: “Cậu còn chào hỏi anh ta?”

Từ Nghiêu kinh ngạc, vô thức nhìn thoáng xung quanh: “Cậu tuyệt đối đừng nói như vậy ở ngoài!”

Tạ Phỉ lạnh giọng hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”

Từ Nghiêu có chút xấu hổ, khó mà nói có đúng hay không, chỉ vội vàng dặn dò: “Dù sao cũng đừng nói vậy, nếu như bị đội trưởng nghe thấy thì chắc chắn sẽ làm khó thanh niên trí thức.”

Lời này có ý gì đã rất rõ ràng.

Tạ Phỉ cười mỉa, trong lòng tự nhủ: Trần Diệu Diệu nói không sai, quả nhiên tên họ Phó kia không phải là người tốt lành gì.

Đang khen khẽ bàn luận, bỗng nhiên có một người chạy tới từ phía ký túc xá nữ thanh niên trí thức, vừa nhìn thì thấy là Lục Diểu, Vu Hạo và Lương Thiệu chào hỏi: “Thanh niên trí thức Lục!”

Lục Diểu hơi chậm chân lại, gật gật đầu đáp lại mấy người bọn họ.

Những người khác không có phản ứng gì khác, trái lại Tạ Phỉ lại khác.

Thấy phương hướng mà Lục Diểu đi, Tạ Phỉ liền nhớ lại Phó Cảnh Hữu vừa gặp phải lúc đi về, trong lòng anh ta đoán rằng Lục Diểu chạy đi gặp Phó Cảnh Hữu.

Vừa có ý nghĩ đó, Tạ Phỉ đã cảm thấy vô cùng có khả năng, thậm chí còn chắc chắn rằng Lục Diểu đi gặp Phó Cảnh Hữu.

Đỉnh đầu Tạ Phỉ run lên, không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu.

Dựa vào đâu? Vì sao?

Không phải là Lục Diểu thích mình sao?

Không phải là Lục Diểu luôn theo sau mình sao?

Tạ Phỉ siết chặt nắm đấm, không thể nhịn được nữa, anh ta xoay người lại, cất cao giọng nói gọi Lục Diểu: “Lục Diểu!”

Lục Diểu khó hiểu quay đầu lại: “Gì?”

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô nhíu lại, trừ vẻ không kiên nhẫn ra thì không còn nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt cô.

Tạ Phỉ cảm thấy hốt hoảng, nhất thời con giận vơi đi phân nửa.

Anh ta nuốt nước bọt, giơ túi trên tay lên, giọng điệu cũng hòa hoàn lại: “Không, không phải là cô thích ăn kẹo sữa sao? Lần này tôi mua rất nhiều kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, cô có lấy không…”

“Không cần, tôi cũng có.”

Không đợi Tạ Phỉ nói xong, Lục Diểu đã quả quyết từ chối.

Lục Diểu thu hồi ánh mắt, cô cũng không quay đầu lại nữa mà đi luôn.

Tạ Phỉ đứng hình tại chỗ, mấy người Từ Nghiêu có chút xấu hổ, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu không biết nói gì cho phải.

Nếu là trước đây, chắc chắn Tạ Phỉ sẽ tức giận, đồng thời sẽ trách cứ Lục Diểu một trận, thế nhưng mà lần này anh ta không như vậy.

Hoặc là nói, Lục Diểu cũng không còn muốn nghe anh ta châm chọc khiêu khích, càng không quan tâm anh ta có tức giận hay không nữa…

Mặc dù không vui, cũng không cam lòng, nhưng Tạ Phỉ tự nhận là mình đã nhường nhịn, lòng từ trọng không cho phép anh ta nhịn nhiều hơn nữa.

Tạ Phỉ không để ý đến ánh mắt dò xét của người ngoài, anh ta nhếch môi, quay người đi về.

Mà đổi lại ở một bên khác, sau khi rẽ vào con đường nhỏ, Lục Diểu thả chậm bước chân đi đến trước mặt Phó Cảnh Hữu.

Thấy sắc mặt Phó Cảnh Hữu hơi xị xuống, Lục Diểu nhíu mày nói: “Tôi cũng không để cho anh chờ lâu lắm đâu, sao mà mặt mày bí xị vậy?”

Phó Cảnh Hữu vội vàng hòa hoãn sắc mặt, ấm giọng giải thích: “Không phải.”

Lục Diểu khẽ hừ một tiếng, lấy ra hai tệ từ trong túi áo đưa cho Phó Cảnh Hữu.

Phó Cảnh Hữu vội vàng lùi lại: “Đâu ra tốn nhiều như vậy?”

Nếu Lục Diểu cứ nhất định phải đưa tiền, vậy thì một đồng hai đồng là đủ rồi, hai tệ thì phải đan được mấy trăm cái mũ.

“Đương nhiên tôi biết không dùng đến nhiều như vậy, anh cứ cầm trước, nghe tôi nói hết đã!” Lục Diểu cứng rắn nhét tiền cho Phó Cảnh Hữu, sau đó lại nói đến tình cảnh khó xử ở thanh niên trí thức trong khoảng thời gian này: “Lần trước tôi lên thị trấn mua không ít đồ gia vị, nhưng mà lại không mua dầu, từ đầu định đến chỗ anh kết nhóm ăn cơm, tạm thời không mua cũng không sao, nhưng mà đợt này anh lại không ở nhà, tôi chỉ có thể ăn ở ký túc xá thanh niên trí thức.”

Bình thường nhìn ký túc xá thanh niên trí thức có vẻ rất hòa thuận, thực ra thì chỉ chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng có thể cãi nhau, Lục Diểu có chút chán chường.

“Khoảng thời gian này đều dùng dầu của ký túc xá thanh niên trí thức, mặc dù tôi cũng có bỏ thứ khác, nhưng dù sao thì nước tương và giấm cũng rẻ và dễ mua hơn dầu, bề ngoài có vẻ mọi người được hưởng lợi, thực ra trong biết trong bụng nghĩ như thế nào.”

Phó Cảnh Hữu thấp giọng hỏi: “Ý của cô là…”

Lục Diểu lườm anh một cái, ngón tay tinh tế chỉ chỉ hai tệ vừa đưa cho anh: “Tôi không muốn ở đâu cũng bị giới hạn bởi người khác, Phó Cảnh Hữu, anh là đội viên của đội sản xuất, đi ra ngoài dễ hơn so với tôi, nếu như có thể, anh mua giúp tôi một ít dầu được không?”

Phó Cảnh Hữu im lặng trong chớp mắt.

Đúng là dầu không dễ mua, hơn nữa hiện tại trong tay lại chỉ có tiền không có phiếu.

Chỉ có điều khó thì khó, nhưng cũng không phải là ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

Phó Cảnh Hữu nhận lấy tiền, trầm giọng đáp lại Lục Diểu: “Tôi thử một chút.”

“Ừm!”

Lục Diểu vui vẻ gật đầu, con ngươi trong trẻo lấp lánh, cô nghĩ đến chuyện gì đó đang định mở miệng thì Phó Cảnh Hữu lại nói trước: “Tôi bắt được mấy con ếch bùn, nghe nói hôm nay thanh niên trí thức được nghỉ…”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.