Ếch bùn
Giọng nói của Phó Cảnh Hữu trầm thấp, có chút lúng ta lúng túng mất tự nhiên.
“Nếu như cô không bận chuyện gì khác, có muốn cùng ăn không?”
Có muốn cùng ăn không?
Đương nhiên là muốn!
Khoảng thời gian này việc duy nhất có thể cải thiện bữa ăn là đổi trứng gà với người trong đội sản xuất, Lục Diểu nhạt mồm nhạt miệng lắm rồi.
Nghe tên ếch bùn thì là ếch, nói không chừng còn là ếch trâu gì đó nữa!
Vừa nghĩ đến món ếch xào sả ớt, ếch xào nước tương, cảm giác trơn mềm và hương vị đậm đà kia, Lục Diểu sắp chảy nước bọt đến nơi, vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là muốn cùng ăn chứ! Phó Cảnh Hữu, anh không được giấu tôi đánh lẻ ăn một mình đâu đấy!”
Phó Cảnh Hữu khẽ thở dài một hơi, gật gật đầu rồi cười nhẹ.
Lục Diểu quay đầu lại nhìn về phía ký túc xá thanh niên trí thức: “Anh về trước đi, lát nữa tôi đến.”
Phó Cảnh Hữu gật gật đầu, lần này anh không chần chừ nữa, sau khi nói với Lục Diểu xong, anh cũng xoay người đi về phía bên kia hồ nước.
Lục Diểu nhìn anh đi một một khoảng, lúc này cô mới quay người đi về.
Lục Diểu quay về ký túc xá thanh niên trí thức thu dọn qua loa những gia vị mà trước đó cô đã mua, mỗi loại cô đều để lại ký túc xá một ít, còn phần lớn thì đóng gói kỹ lại, chuẩn bị mang đến chỗ Phó Cảnh Hữu.
Thực ra vừa rồi cô đã định đưa cho Phó Cảnh Hữu mang về, nhưng mà hôm nay ở ký túc xá rất đông người, cô sợ những người khác trông thấy sẽ đồn đại lung tung, cho nên Lục Diểu tạm thời bỏ ý định đó.
Bây giờ Phó Cảnh Hữu đã đi rồi, lát nữa cô sẽ đi theo con đường nhỏ, không sợ sẽ có người trông thấy.
Lục Diểu cất kỹ đồ rồi đi ra ngoài.
Mấy người Nhâm Băng Tâm thấy cô cầm đồ đạc thì biết cô lại đi tìm người trong đội sản xuất kết nhóm ăn cơm, bọn họ ngoại trừ dặn dò cô cẩn thận một chút, đừng vì vội vàng tìm người mà bị người ta lừa gạt thì cũng không nói gì nữa.
Trần Diệu Diệu thì khác, thấy Lục Diểu cầm một bọc đồ to đi ra ngoài thì con mắt cô ta láo liên, bước chân ra ngoài cửa mấy bước, rõ ràng là muốn đi theo Lục Diểu.
Chỉ là chưa bước qua cánh cửa thì tay trái bỗng nhiên bị người ta giữ chặt.
Trần Diệu Diệu quay đầu, nhìn thấy là Cố Oánh, miệng cô ta khẽ mấy máy một chút, lập tức thu hồi vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, yếu ớt cười hỏi: “Sao vậy Cố Oánh?”
Cố Oánh mỉm cười ôn hòa, lắc đầu: “Không có gì.”
Cố Oánh kéo Trần Diệu Diệu ngồi xuống, sau đó cười nói gọi các cô gái khác đến ngồi bên bàn: “Các cô mới đến, không hiểu rõ tình hình ở đây. Xung quanh đội sản xuất chúng ta đều là núi đồi, khoảng thời gian từ tháng sáu đến tháng chín hàng năm có mưa, trên núi có rất nhiều nấm mới mọc.”
Cố Oánh hỏi mọi người: “Đêm qua có mưa, nhiệt độ hôm nay cũng vừa phải, tôi nghĩ muốn lên núi xem sao, các cô có muốn cùng đi không?”
Mấy cô gái khác còn chưa kịp phản ứng gì thì Dương Tiểu Tịnh là người đầu tiên kích động giơ tay: “Đi! Tôi muốn đi!”
Rau trong vườn rau trước ký túc xá vẫn chưa lớn, bình thường ngoại trừ ăn khoai tây và khoai lang thì cũng chỉ có cải thảo mà các chị các thím tốt bụng trong đội sản xuất tiếp tế cho.
Tuy rằng đều là đồ ăn, nhưng mà không thể chịu nổi ngày nào cũng ăn như vậy.
Nếu như hôm nay có thể may mắn hái được mấy cây nấm thì cũng có thể tạm thời cải thiện bữa ăn một chút.
Dương Tiểu Tịnh làm bầu không khí hào hứng lên, Cảnh Tiểu Vân và Nhâm Băng Tâm cũng nghĩ là nếu như hái được nấm thì cũng coi như được ăn một bữa ngon, không hẹn mà cùng gật đầu nói muốn đi.
Các cô ấy đều đi, Trần Diệu Diệu muốn nói không đi lại sợ mang tiếng là không hòa đồng, không còn cách nào khác, cô ta chỉ đành thu hồi ý định, đi chuẩn bị một chút rồi đi theo mấy người Cố Oánh lên núi…
Một bên khác, Lục Diểu đi ven con đường trong rừng trúc đi đến nhà họ Phó, vẫn là đi cửa sau như lần trước.
Phó Cảnh Hữu mở cửa cho cô, Lục Diểu vừa đi vào sân sau thì đã phát hiện trong nhà có sự thay đổi.
Sân sau của nhà họ Phó rất rộng, lần trước đến đây ngoại trừ cạnh góc giếng nước là sạch sẽ thì những chỗ khác lá rụng đầy đất, đi mấy bước là cỏ dại mọc rất cao, căn bản là trạng thái bị bỏ hoang.
Thế nhưng mà lần này rõ ràng không giống như trước đó, cành khô lá rụng và cỏ dại được thu dọn sạch sẽ, từ cửa phòng bếp đến cửa sân sau còn được dùng gạch và ngói vỡ lát thành một con đường nhỏ xinh đẹp.
Bên cạnh bức tường cách giếng nước không xa, thậm chí Phó Cảnh Hữu còn khai khẩn ra hai mảnh đất nho nhỏ để trồng rau, trồng hành tỏi, còn có tầm mười mầm cây nhỏ mà Lục Diểu không biết.
“Phó Cảnh Hữu, thì ra đợt này anh bận chuyện này!” Lục Diểu thấy rất thích thú, không nhịn được mà bước đến trước vườn rau, hỏi vu vơ: “Đây là mầm cây gì vậy?”
Phó Cảnh Hữu đứng sau lưng cô, bình tĩnh trả lời: “Cà chua, là loại cà chua mà lần trước cô ăn đấy.”
“Thật sao? Vậy cái này thì sao?”
“Đó là cây ớt.”
Mầm cây cà chua xin từ chỗ Trần Quế Phân, bời vì lần trước Lục Diểu từng nói là ăn rất ngon, Phó Cảnh Hữu vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Về phần mầm cây ớt, Phó Cảnh Hữu phải phí chút công sức đi tìm, chạy mấy chỗ mới tìm được mấy mầm cây yếu ớt như vậy.
Lục Diểu khom người chống hai tay trước đầu gối, cười híp mắt hất cằm hỏi: “Mấy mầm cây nhỏ này bao giờ mới mọc quả cà chua và quả ớt?”
Mới trồng mầm cây xuống chưa được hai ngày, cô đã bắt đầu mong chờ thu hoạch.
“Mới gieo xuống mà, ít nhất phải chờ nửa tháng nữa mới được.” Phó Cảnh Hữu hơi nghiêng người duỗi tay ra với cô: “Đừng nóng lòng quá.”
“Không phải là tôi đang chờ mong sao!”
Lục Diểu bĩu môi, nắm vào bàn tay anh thuận thế được anh kéo lên.
Cũng không biết từ lúc nào đã thành thói quen, những lúc lơ đãng cô thường làm một số biểu cảm và động tác nhỏ có chút đáng yêu.
Cái sọt đựng ếch bùn treo ở sau cửa phòng bếp, miệng sọt được Phó Cảnh Hữu dùng cái lồng tre chụp lại, Lục Diểu vào nhà để đồ xuống, sau đó quay lại cạnh cửa khom người quan sát.
Xung quanh giỏ trúc có khe hở, có thể nhìn thấy loáng thoáng tình hình bên trong.
Có chừng bảy tám con ếch, nhìn số lượng không nhiều, nhưng ếch khá to.
Trong đó đa số ếch đều có đường vân màu nâu đất, vừa nhìn thì có chút giống đường vằn trên người con hổ.
Lục Diểu nhớ là trước đây đi học giáo viên đã từng nhắc đến, có một loại ếch tên là ếch đốm hổ, thuộc họ ếch.
Trong câu thơ ‘tiếng ếch kêu vang một vùng, gió đưa hương lúa báo mùa bội thu’ chính là nói về nó.
(*) Trích từ bài thơ Tây Giang Nguyệt - Dạ hành Hoàng Sa đạo trung của tác giả Tân Khí Tật.
(*) Trích từ bài thơ Tây Giang Nguyệt - Dạ hành Hoàng Sa đạo trung của tác giả Tân Khí Tật.
Con ếch vằn hổ này có lẽ là ếch bùn mà Phó Cảnh Hữu nói.
Trừ ếch vằn hổ thì trong sọt còn có hai con ếch to hơn nữa.
Da đầu của chúng nó có màu xanh lục, phần còn lại trên thân có màu đậm hơn, trên lưng còn có lốm đốm nhô lên, là con ếch trâu.
Ở đời sau có ếch trâu nuôi, ở một góc độ nào đó thì đều có chút lù đù, ếch tự nhiên thì linh hoạt hơn một chút.
Lục Diểu xích lại gần cái sọt hơn để quan sát, mấy con ếch vằn hổ trong sọt vẫn nhảy nhót rất mạnh, hai con ếch trâu kia lại yên tĩnh đến mức lạ thường, trông ngu ngốc vô cùng.
Lúc này thì không có khả năng là ếch nuôi, hẳn là hai con ếch này lúc bị bắt đã bị thương chỗ nào rồi, cho nên không thích động đậy.
“Phó Cảnh Hữu, bắt được chúng nó hẳn là anh đã tốn không ít sức lực nhỉ?”
“Không có. Bình thường rất khó tìm, vào những ngày mưa thì nước tích tụ trong các khe hở gạch ngói khiến chúng không còn nơi ẩn nấp nên dễ bắt hơn.” Phó Cảnh Hữu lấy cái giỏ xuống, nói: “Tôi đi xử lý một chút, cô ngồi đây một lát trước đi.”
Lục Diểu gật đầu.
Phó Cảnh Hữu đi đến bên giếng xử lý mấy con ếch, Lục Diểu nhìn xung quanh một vòng, lấy cái ghế đẩu dưới bàn ra đặt ở cạnh cửa rồi ngồi xuống.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |