Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái ngưỡng cửa, Lục Diểu

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

Phó Cảnh Hữu làm xong quay đầu lại thì đã thấy Lục Diểu quay lưng về phía cửa, ngồi ở ngưỡng cửa nhìn ra phía ngoài với vẻ mặt mơ hồ, tất và giày ướt nhẹp bị cô cởi ra rồi đẩy ra xa, bàn chân trắng lạnh vì bị nước thấm cũng co lên chiếc ghế nhỏ.

Không biết là bởi vì lạnh hay là vì nguyên nhân khác mà thỉnh thoảng ngón chân cô lại co tròn lại, làm cô trông có vẻ yêu kiều và khó chiều nhưng cũng có chút hoạt bát đáng yêu…

Phó Cảnh Hữu yên lặng nhìn Lục Diểu một lúc, thầm nghĩ cô đại tiểu thư này, không giờ phút nào là không làm đổi mới nhận thức của anh.

Phó Cảnh Hữu khẽ thở dài một hơi, sau đó anh đi ra nhà trước tìm một lúc lâu, lấy ra một đôi giày cỏ.

Anh đặt đôi giày cỏ ở trước mặt Lục Diểu, giọng nói dịu dàng, khó có khi trêu cô: “Chịu khó đi vào đi, cô gái ngưỡng cửa.”

“Cái gì mà cô gái ngưỡng cửa?”

“Chân không chạm đất, ngoại trừ ở chỗ cánh cửa này thì không đi được đâu, không phải là cô gái ngưỡng cửa thì là gì?”

Đôi mắt Lục Diểu nháy nháy, lời trêu chọc của Phó Cảnh Hữu làm cô nhớ đến cô gái trong vỏ ốc không thoát ra được vỏ ốc, theo một góc độ nào đó thì thật sự có chút giống nhau.

Chỉ có điều cô cũng không phải là ‘cô gái ngưỡng cửa’ bị giới hạn bởi cánh cửa này.

Đôi giày cỏ hơi mòn, trước đó Phó Cảnh Hữu đã từng đi rồi, chỉ có điều bây giờ đã được giặt sạch sẽ.

Lục Diểu cũng không suy nghĩ nhiều, bần chân xỏ vào, trực tiếp đi giày luôn.

Giày của Phó Cảnh Hữu nên rất rộng, sau khi Lục Diểu đi vào thì mỗi lần nhấc chân, gần như giày đều sắp tuột khỏi chân cô.

Vì để tránh giẫm lên mặt đất trơn trượt ẩm ướt, cô không khỏi giơ ngón chân lên, làm vậy khiến bước đi của cô trông có vẻ ngốc nghếch, hơi giống con ngỗng.

Nhưng mà cô không biết điều này, còn ngu ngơ đi theo Phó Cảnh Hữu chạy quanh bếp lò: “Tôi giúp anh làm gì được?”

Phó Cảnh Hữu cầm một bó hành lá, rồi lại cầm thêm hai củ tỏi, Lục Diểu hiểu ý nhận lấy, xách ghế đẩu đặt sát bên bàn ngồi xuống, tập trung tinh thần nhặt hành bóc tỏi.

Phó Cảnh Hữu thấy cô tập trung thì cũng không lên tiếng quấy rầy cô.

Quét mắt nhìn một vòng trong phòng sau đó Phó Cảnh Hữu phủi phủi tay rồi đi ra khỏi phòng bếp, anh nhặt một cành trúc ở gần phía sau nhà, hái lá trúc vò thành một nắm làm giống như một chiếc bàn chải nhỏ.

Lục Diểu ở trong nhà bóc tỏi, ở ngoài sân cạnh giếng, Phó Cảnh Hữu cầm giày của cô tỉ mỉ chải sạch.

Đồ đạc trong phòng bếp nhiều hơn lần trước Lục Diểu đến rất nhiều, ngoại trừ các gia vị lần trước còn lại thì còn có một giỏ nhỏ ớt tươi ớt khô xanh đỏ đủ loại, còn có cả hoa tiêu tươi xanh mơn mởn vẫn còn hơi nước.

Lục Diểu nhìn thấy rất thích thú, cô cao giọng hỏi Phó Cảnh Hữu: “Chỗ hoa tiêu tươi này lấy từ đâu vậy?”

“Hái được trên núi.”

“Trên núi có sao?”

Phó Cảnh Hữu ‘ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lục Diểu nảy số nhanh, lập tức nói: “Phó Cảnh Hữu, hoa tiêu là đồ tốt đấy! Nếu như trên núi có nhiều thì lúc rảnh có thể lên núi hái chút mang về!”

Lúc tươi thì ăn tươi, không dùng hết thì đem phơi khô, sau đó cất đi dùng dần.

Phó Cảnh Hữu lại ‘ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cũng may mà tạm thời Lục Diểu không chú ý đến anh, nếu không thì sẽ lại giậm chân và lắc anh một hồi, hỏi anh vì sao lại lạnh nhạt như thế.

Nghĩ là Phó Cảnh Hữu nấu ăn cũng không nấu được gì ngon, Lục Diểu nhìn những gia vị có trên bàn và những đồ mình mang tới, trong lòng cô suy nghĩ, tự mình động tay chuẩn bị.

Mặc dù cô vẫn chưa thương lượng với Phó Cảnh Hữu, nhưng thực ra trong lòng Lục Diểu cũng đã quyết định rồi, sau này sẽ coi đây là một trụ sở bí mật, cho nên lần này tới đây cô mang đồ rất đầy đủ, không chỉ có rượu vàng và gia vị mua được trước đó, mà gạo lứt nhận được từ đội sản xuất cô cũng đưa đến đây luôn.

Phó Cảnh Hữu bận rộn ở ngoài sân chưa vào ngay, Lục Diểu bèn xắn ống tay áo, lúc nước trong thùng vo gạo rồi cho gạo vào trong nồi, nhớ lại kiến thức trước đây đã từng nghe, nước nấu cơm không qua một đốt ngón tay, cô kỹ càng từng ly từng tí thêm nước vào.

Sau khi cẩn thận cho nước vào rồi đậy vung lại, cô lại đến chỗ miệng bếp lò để nhóm lửa.

Lúc Phó Cảnh Hữu đi từ ngoài vào thì Lục Diểu đã nhóm lửa cháy lên rồi, chỉ có điều trong phòng bếp khói mù mịt, chính cô cũng làm cho mặt mũi mình lem nhem, ống tay áo màu xanh nhạt còn dính một đống tro bụi màu xám đen.

Gân ganh bên thái dương Phó Cảnh Hữu hằn lên, vội vàng kéo cô ra khỏi chỗ bếp lò: “Không ai bảo cô làm mấy việc này!”

Lục Diểu giải thích: “Đúng là không ai bảo tôi làm, thế nhưng mà tôi thuận tay.”

“...”

Phó Cảnh Hữu không nói gì, nghe thấy tiếng ‘ùng ục ùng ục’ trong nồi, anh đến gần bếp xem xét, thấy nước trong nồi chỉ xâm xấp mặt gạo, Phó Cảnh Hữu suýt thì xỉu ngang.

Anh nhanh chóng thêm hai gáo nước vào trong nồi, sau đó quay người lại nghiêm túc hỏi Lục Diểu: “Chuyện này là thế nào?”

Lục Diểu chớp chớp hàng mi cong, vẻ mặt hoang mang không hiểu: “Cái già mà chuyện này là thế nào, tôi nấu cơm thôi!”

Phó Cảnh Hữu bình tĩnh nhìn cô, anh im lặng một lúc lâu rồi khó khăn lên tiếng: “Trước đây cô ở nhà chưa từng nấu cơm.”

Đây là câu trần thuật chứ không phải là câu hỏi.

Lục Diểu nhếch môi trợn tròn mắt, con ngươi hơi ngước lên nhìn vào mắt anh.

Sự ấm ức và vẻ không phục trong ánh mắt không thể giấu nổi, có ý gì đã rất rõ ràng.

Phó Cảnh Hữu xoa xoa thái dương, trong lòng cảm thấy Lục Diểu ở nhà được chiều chuộng quá rồi.

“Sau khi vo gạo xong thì cho bước vào nấu chín tới.”

Phó Cảnh Hữu hạ giọng kéo Lục Diểu đến trước bếp lò, anh để cô nhìn trong nồi, đồng thời kiên nhẫn giảng giải: “Chờ nước sôi thì vớt gạo ra, còn lại chính là nước cháo, sau đó có thể dùng nó để nấu cháo với cơm cháy, cháo gạo lần trước cô ăn ở nhà thím là nấu như thế đó, nhớ không?”

Lục Diểu ngước mắt nhìn Phó Cảnh Hữu, chần chừ một lúc rồi gật đầu.

Lục Diểu cũng đã biết mình gây chuyện như thế nào rồi.

Cô có chút công thức hóa quá rồi, nấu cơm phải canh nước bằng một đốt ngón tay, điều kiện cần và đủ là có nồi cơm điện, nhưng lúc này ngay cả điện còn chưa có, vậy nồi cơm điện ở đâu ra?

Trong thôn rất ít khi ăn lương thực tinh, một là không ăn nổi, một mặt khác là không nỡ ăn, cho dù vì một lý do nào đó mà ăn cơm th cũng là nấu theo cách vớt cơm.

Trước đó ở ký túc xá thanh niên trí thức ăn theo tập thể, bởi vì có rất nhiều chủng loại lương thực nên đều thống nhất nấu bằng cách hấp lên, cho tới bây giờ chưa từng nấu riêng món cơm vớt.

Lục Diểu vẫn chưa từng thấy cách làm này, cho nên cô cũng không ý kiến gì. Bây giờ Phó Cảnh Hữu vừa giải thích thì cô đã hiểu ngay.

Sự tức giận và ấm ức trong ánh mắt cũng tan biến, cô níu lấy vạt áo Phó Cảnh Hữu, mềm giọng chịu thua: “Trước đây tôi chưa từng nấu cơm, không biết mấy cái này, từ nay tôi đã biết rồi.”

Phó Cảnh Hữu không tức giận mà chỉ là có chút bất đắc dĩ, đại tiểu thư đã nhận sai rồi, đương nhiên anh cũng không nói gì nữa, chỉ an ủi cô: “Cô ngồi yên đó là được, không cần cô làm mấy việc này.”

Lục Diểu không cam tâm, cứng rắn nói: “Không được, tôi không biết nhưng mà không thể không cho tôi cơ hội học được! Hơn nữa, tôi ở bên cạnh nhìn cũng không làm phiền anh đâu!”

Trước đó cô cũng không biết tết tóc và nhóm lửa mà, không phải là cô đã quan sát người khác làm và học được đó sao?

Người khác có thể chăm sóc cô nhất thời, nhưng lại không thể chăm sóc cô cả đời được, những thứ này bây giờ cô không biết làm, nhưng không thể mãi không biết làm được.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.