Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 712 chữ

Tôn Thiết Anh cau mày nói: “Thái độ xử lý của tôi sao có thể có vấn đề được?”

“Quan lại thời phong kiến xử án cũng phải hỏi rõ đầu đuôi, căn nguyên sự việc. Vậy còn ngài? Ngài có hỏi đầu đuôi sự việc chưa? Có hỏi tôi xem chuyện gì đã xảy ra chưa? Có hỏi bọn trẻ không?”

“Cái này cần phải hỏi sao?” Vương Diêu Hoa đập tay nói: “Chuyện rành rành ra đó, mấy đứa nhỏ khóc thành như vậy, Cố Đông với Cố Nam còn la hét cô đánh chết người!”

“Thế tôi đã đánh chết chúng chưa?” Dư Huệ chỉ tay về phía Cố Đông và Cố Nam.

Lưu Cầm chen vào: “Nếu không phải bọn tôi đến kịp, ai mà biết được sẽ ra sao.”

“Cố Tây Tây, sao con khóc?” Dư Huệ cúi đầu nhìn cô bé, lúc này đã lau khô nước mắt.

Cố Tây Tây hít hít mũi, nói: “Con dỗ không được Bắc Bắc, với lại mẹ còn đánh anh cả, con không biết phải làm gì, sợ quá nên khóc.”

Nghe xong vẻ mặt Lưu Cầm thoáng hiện nét ngượng ngập. Lúc nãy cô ta còn nói bọn trẻ khóc là vì bị mẹ kế hành hạ.

“Bắc Bắc tại sao khóc?”

Bắc Bắc đang rúc vào lòng mẹ kế, ngẩng đầu nhìn cô, giọng ngọng nghịu đáp: “Pạ pạ…”

Cố Tây Tây nghĩ mẹ đang hỏi mình, vội vàng nói: “Bắc Bắc bị tiếng hét của mẹ làm giật mình mà khóc.”

“Thế mẹ tại sao hét?” Dư Huệ tiếp tục hỏi.

Nếu họ tin lời trẻ con, thì cô sẽ để chính bọn nhỏ kể lại chuyện đã xảy ra.

“Mẹ…”

Cố Tây Tây liếc anh trai, lại nhìn mẹ kế. Nhớ lời cha dặn làm người phải thành thật, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của hai anh, nhóc nhắm mắt đáp: “Mẹ bị anh cả đặt rắn chết trong chăn nên mới hét.”

Rắn chết?

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Cố Đông.

Mặt Cố Đông đỏ bừng, cúi gằm xuống. Cậu biết chuyện này không thể chối cãi, vì con rắn chết vẫn còn nằm trong chăn kia mà.

“Cố Đông, cháu bỏ rắn chết vào chăn mẹ kế?” Triệu Xuân Hồng nhíu mày hỏi.

Cố Đông không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, coi như ngầm đồng ý.

Triệu Xuân Hồng thoáng đỏ mặt, nghĩ đến hiểu lầm của mình với Dư Huệ, cùng thái độ lúc nãy, bà thấy cực kỳ lúng túng.

Chuyện đã rõ ràng, những người vừa chỉ trích Dư Huệ đều không khỏi xấu hổ.

Người xấu hổ nhất chính là Tôn Thiết Anh.

“Tôn chủ nhiệm, tôi hỏi ngài một câu thôi. Là vợ của Cố Hoài, là mẹ kế của Cố Đông, khi Cố Hoài không ở nhà, bọn trẻ làm sai tôi – một người mẹ kế – có quyền dạy bảo chúng không?”

Tôn chủ nhiệm mím môi nói: “Có.”

Mẹ kế hay mẹ ruột đều là mẹ, đã làm mẹ thì đều có quyền dạy bảo con cái.

“Nếu có, thì đứa nhỏ bỏ rắn vào chăn tôi, chẳng lẽ tôi không nên dạy dỗ nó một chút?”

“Nó từng nhiều lần bỏ sâu bọ vào chăn, tôi không quản. Hôm nay nó bỏ cả rắn chết vào, nếu tôi không dạy nó, chẳng phải đợi ngày mai nó sẽ bỏ rắn sống vào chăn sao?”

Cố Đông ngẩng đầu lườm mẹ kế, trong lòng nghĩ mình sẽ không làm vậy. Rắn sống cắn người, chính cậu cũng có thể bị cắn mà.

Tôn Thiết Anh hít sâu một hơi, nói: “Cố Đông hôm nay làm sai, đáng bị đánh, nhưng cô cũng phải có chừng mực.”

Dư Huệ chìa tay phải ra nói: “Tôi chỉ dùng tay này đánh vào mông Cố Đông thôi, không dùng cả chổi lông gà, chỉ vỗ bằng tay. Ngài xem, tay tôi thậm chí còn không đỏ.”

“Đúng rồi, mắt thấy tai nghe mới tin được. Hay là muốn kéo quần Cố Đông ra xem thử, xem tôi là mẹ kế độc ác cỡ nào, đánh nó ra sao mới chịu?”

Vương Diêu Hoa kiểu: “…”

Ý này cũng không tồi.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng của Nguyệt Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.