Cố Đông theo bản năng siết chặt quần của mình. Nếu bị người khác kéo quần xuống, để lộ mông cho mọi người nhìn thì không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Những người đứng xem xung quanh, không ít người từng đánh con mình. Nhìn tay của Dư Huệ là biết, cô quả thực không dùng sức nặng tay.
“Bàn tay còn chẳng đỏ, đúng là không dùng lực mạnh.” Có người lên tiếng.
Sắc mặt của Tôn Thiết Anh và những người khác đều có phần ngượng ngùng. Trong lòng họ thầm trách Cố Đông và Cố Nam, hô hét quá đáng, khiến họ thực sự tin rằng Dư Huệ đã đánh con dữ dội.
Dư Huệ nghiêm mặt nhìn Cố Đông, nói: “Cố Đông, cậu có thể ghét tôi, nhưng không thể vì ghét sinh bài xích tôi là mẹ kế của cậu mà đánh mất sự trung thực, trở thành một đứa trẻ không có đạo đức.”
Cố Đông toàn thân run lên, đôi môi mím chặt khẽ động vài lần.
Cậu chợt nhận ra rằng vì ghét mẹ kế, cậu đã cùng em trai làm rất nhiều trò quậy phá chỉ để đuổi mẹ kế đi.
Cậu cũng nhận ra, trong quá trình làm những việc đó, cậu dần cảm thấy những trò nghịch ngợm này chẳng có gì sai, không hề để tâm, thậm chí ngày càng to gan hơn…
Cậu đang bước trên con đường trở thành một đứa trẻ xấu, đánh mất sự trung thực, đánh mất đạo đức.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì cậu được dạy bảo từ nhỏ.
“Cố Đông, chuyện này là cháu sai.” Tôn Thiết Anh cau mày nhìn Cố Đông, nói: “Bỏ rắn chết vào chăn là không đúng. Sau đó bị mẹ kế con đánh mấy cái liền hét lên như bị đánh chết, khiến chúng ta hiểu lầm mẹ cháu, lại càng sai hơn.”
“Bà ấy không phải mẹ chúng cháu!” Cố Nam lớn tiếng cãi lại.
Dư Huệ gật đầu nói: “Tôi quả thật không phải mẹ các cậu. Sau này các cậu cứ gọi tôi là dì Dư. Từ nay trở đi tôi cũng không muốn quản các cậu nhiều chi cho mệt, chỉ lo đủ mỗi ngày nấu cơm ba bữa cho các cậu ăn no mặc ấm là được.”
“Cũng không muốn lần nữa lại bị người ta tìm đến nhà, không phân trắng đen liền mắng là tâm địa độc ác, chỉ trích tôi là mẹ kế độc ác, bị oan uổng đến chết.”
Tôn Thiết Anh và những người khác: “…”
Dư Huệ lại nhìn Tôn Thiết Anh và những người kiai: “Sau này nếu hai đứa này ra ngoài chọc mèo trêu chó, đánh nhau với con cái nhà ai, cũng đừng đến tìm tôi. Tôi không quản, cũng quản không nổi chúng nó.”
“Còn hai cậu.” Dư Huệ chỉ vào Cố Đông và Cố Nam: “Thời gian này đừng gây chuyện với tôi. Đợi cha các cậu về, ly hôn quách đi cho rồ, để cha mấy người tìm mẹ khác giùm đi.”
“Cả nhà các cậu tôi không hầu hạ nổi. Bị dọa vài lần, bị oan thêm mấy lần nữa, tôi sợ mình sẽ chết sớm mất.”
Cô thực sự đã tức giận. Cô cũng lo mình vì tức giận mà tổn thọ, không muốn tiếp tục những ngày tháng sau này bị sống do bị chọc tức thế này. Cùng lắm thì cô về quê, chịu đựng vài năm là xong.
“Tuy Dư Huệ tôi không cha không mẹ, nhưng ở quê cũng là cô gái được người trong thôn khen ngợi khắp mười dặm tám làng. Nếu không phải thím Triệu luôn chăm sóc tôi, nhờ tôi đến đây thì tôi đã chẳng muốn làm cái chức mẹ kế cho bốn đứa nhỏ này!”
“Ai mà không biết làm mẹ kế khó đến mức nào? Ai muốn đi làm mẹ kế cho người ta?”
“Cố Đông, tôi đồng ý gả cho cha của các cậu đến giờ cũng hai tháng, thời gian này qua đối với bốn đứa các cậu có thể nói là tận tâm tận lực, không hổ thẹn với lòng.”
“Đối với các cậu thế nào cũng tự cảm nhận đi, tuy các cậu còn nhỏ nhưng chắc cũng hiểu được phải trái, trong lòng tự biết rõ. Trẻ con cũng cần phải có lương tâm!”
Dư Huệ nói xong, phát hiện mặt mình có chút ướt. Cô đưa tay lau, mới nhận ra mình đang khóc.
Nhìn nước mắt trên tay, cô thoáng sững người, trong lòng hiểu rõ, thân thể nguyên chủ đang thay mình cảm thấy oan ức.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Dư Huệ. Không ngờ cô lại nói sẽ ly hôn với Cố Hoài sau khi anh trở về.
Hơn nữa, lúc cô nói những lời đó, vẻ uất ức của cô không giống như đang giả vờ. Nhìn mà thấy bị tổn thương.
Đăng bởi | Mimmin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |