Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 722 chữ

Cố Đông và Cố Nam nghe thấy mẹ kế nói sẽ ly hôn với cha mình đáng lẽ ra họ phải cảm thấy vui mừng, nhưng trong lòng lại không thể vui nổi, ngược lại còn dâng lên một cảm giác tội lỗi, cổ họng như bị nghẹn lại.

Cố Tây Tây thấy mẹ khóc, miệng cũng cong lên, ôm chặt lấy chân mẹ khóc theo: “ Ô Ô... mẹ”

“Tiểu Dư à, đừng nói chuyện ly hôn, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy sao có thể ly hôn được?” Triệu Xuân Hồng lên tiếng khuyên nhủ.

“Đúng vậy, không thể ly hôn được, ly hôn không thể tùy tiện nói như vậy…”

“Chắc chắn hôm nay là đứa trẻ làm sai, em dạy dỗ bọn nó là đúng, chỉ tại mấy đứa nhỏ la hét quá to khiến chúng ta hiểu lầm.”

“Đúng, đúng vậy…”

Một vài người khác cũng phụ họa.

Đều nói thhà phá mười ngôi chùa còn hơn làm hỏng một cuộc hôn nhân. Nếu Tiểu Dư thật sự vì cái ồn ào này mà ly hôn thì mọi người ở đây sao yên lòng sống ngày tháng sau này.

Hơn nữa, nếu đợi Cố doanh trưởng trở về mà Tiểu Dư thật sự ly hôn với anh, thì Cố trưởng quân sẽ không trách họ sao? Cuộc sống gia đình anh chẳng phải bị mọi người làm sụp đổ sao.

Dư Huệ mặt lạnh không nói lời nào.

Lưu Cầm lườm mắt, cô không tin Dư Huệ thật sự sẽ ly hôn. Cô chỉ nghĩ Dư Huệ là đang dọa mọi người thôi, không thể nào dễ dàng bỏ cuộc hôn nhân này được.

Tôn Thiết Anh thở dài một hơi: “Tiểu Dư hôm nay chuyện này là do Cố Đông sai, để cho thằng bé xin lỗi em đi, chuyện này là xong rồi.”

“Cũng đừng nói gì nữa, dù sao thì mẹ kế cũng là mẹ, Tiểu Cố bận rộn công tác, đứa trẻ vẫn phải nhờ mẹ kế dạy bảo thôi.”

“Không cần đâu.” Dư Huệ lạnh lùng buông ba chữ, một tay ôm lấy Bắc Bắc, tay kia kéo theo Cố Tây Tây đang khóc quay người vào nhà, không thèm để ý đến những người ở lại trong sân.

Tôn Thiết Anh: “…”

Đây là lần đầu tiên có người không để mặt bà như vậy.

“Cố Đông, mau vào xin lỗi mẹ kế đi.” Triệu Xuân Hồng đẩy nhẹ Cố Đông.

Cố Đông nhìn bóng lưng mẹ kế, không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy chua xót, như thể mẹ kế thực sự sẽ không quan tâm mình nữa.

“Cố Đông, cháu lần này to gan quá mức, sao lại dám bắt rắn chết đem bỏ vào giường mẹ kế vậy hả?”

“Sau này không được làm vậy nữa biết không.”

Triệu Xuân Hồng và những người khác mỗi người một câu, liên tục trách mắng Cố Đông.

Tôn Thiết Anh lắc đầu: “Tiểu Dư này nhất thời cũng không thể khiến cô ấy nguôi ngoay được, thôi đi, mọi người giải tán đi.”

“Cố Đông, Cố Nam, sau này không được la hét um sùm nữa.” Trước khi đi, Tôn Thiết Anh nhắc nhở hai anh em.

“Đúng, không được la hét nữa, làm bọn dì cũng thành người xấu.”

Mọi người tản ra hết, chỉ còn lại Cố Đông và Cố Nam đứng trong sân.

Lúc này, Vu Kiến Thiết và Vu Lập Tân bước vào.

“Cố Đông, đúng là em sai rồi, em nên xin lỗi dì Dư.” Vu Kiến Thiết cau mày nhìn Cố Đông.

Lúc nãy trong sân người quá đông, cậu không chen vào được, nhưng cậu cũng nghe thấy những lời dì Dư nói, còn cảm thấy oan ức cho dì ấy vô cùng.

Vu Lập Tân cũng gật đầu, cảm thấy Cố Đông hôm nay thật sự hơi quá đáng.

Cố Đông đã hối hận từ lâu, nhưng lại không thể mở miệng thừa nhận sai lầm. Anh cột chèo, ngay cả anh ấy cũng bảo cậu sai, càng khiến Cố Đông cảm thấy tức giận và xấu hổ.

“Ai, ai bảo bà ấy véo Bắc Bắc tôi chứ, em không xin lỗi, không xin lỗi đâu…” Nói xong, Cố Đông liền chạy vào căn phòng ngủ phía Đông, đóng sầm cửa lại.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng của Nguyệt Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.