Cố Nam cũng đi theo vào phòng phía Đông, nhìn thấy anh trai đang nằm trên giường, khẽ cau mày nói:
“Anh, anh không sai đâu, ai bảo Dư Huệ véo Bắc Bắc làm gì? Anh là đang trả thù cho Bắc Bắc đấy chứ.”
“Nam Nam, em nói mẹ kế của chúng ta có xấu không?” Cố Đông quay đầu nhìn em trai hỏi.
Cố Nam nghĩ một lúc rồi đáp:
“Tất nhiên là xấu rồi, không cho chúng ta ăn thịt, lại còn véo Bắc Bắc nữa.”
Cố Đông trầm mặc một lúc, nghĩ lại những chuyện đã qua nhỏ giọng nói:
“Cũng không hẳn là không cho chúng ta ăn thịt, chỉ là ít khi có thịt thôi. Mỗi lần có thịt, mẹ kế hầu như không ăn…”
Thường thì bọn họ ăn hết, còn Dư Huệ thì rất ít khi tự gắp thịt.
Mặc dù ít khi ăn thịt, nhưng Dư Huệ cũng không để bọn họ đói hay thiếu thốn gì.
Cố Nam chu môi, nhớ lại một chút, có vẻ như mẹ kế thật sự ít khi gắp thịt ăn, nhà ít ăn thịt, nhưng những lần ăn thịt thì phần lớn là anh em bọn họ và cha ăn hết, mẹ kế chỉ ăn rau.
“Em nghĩ mẹ kế thật sự sẽ ly hôn với cha chúng ta sao?” Cố Đông lại hỏi.
Cố Nam đáp:
“Ly hôn thì chẳng phải tốt sao? Như vậy mẹ sẽ quay về.”
“Đúng vậy, mẹ sẽ quay về.” Cố Đông lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng.
Dư Huệ đã dỗ Bắc Bắc xong lại pha cho bé một bình sữa.
Cô gọt một quả táo cho Cố Tây Tây, bảo bé ăn rồi trông Bắc Bắc, sau đó cô đi bắt con rắn chết ra, sẵn tiện thay ga giường luôn.
Dư Huệ rất sợ rắn, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, dùng cái kẹp con rắn từ trên giường xuống rồi vứt vào cống.
Sau khi thay xong ga giường, cô không có thời gian giặt ngay, chỉ để tạm trong chậu quần áo.
Làm xong những việc đó, Cố Đông và Cố Nam vẫn không ra khỏi phòng, Dư Huệ cũng không quan tâm đến bọn họ.
Cô chuyển nôi của Bắc Bắc vào bếp, để Cố Tây Tây ngồi trên ghế nhỏ nhìn em, sau đó bắt đầu làm nhân bánh bao để chuẩn bị gói bánh.
Sau khi trộn xong nhân, bột trong nồi cũng vừa nở.
Cô lấy tấm thớt sạch đã lau khô, rắc một lớp bột mì lên, rồi lấy bột ra nhào, lăn thành từng sợi dài, chia thành những viên bột nhỏ.
Những viên bột được vo tròn, dùng chày cán thành những miếng tròn, cán xong một nửa, Dư Huệ mới bắt đầu bao bánh.
Cô bao bánh rất nhanh, dùng thìa múc một muỗng nhân thơm phức cho vào giữa, rồi gấp mép bột lại, liên tục miết mép, rất nhanh đã gói xong một chiếc bánh bao tròn trịa với mười tám nếp gấp.
“Đẹp không?” Dư Huệ nâng chiếc bánh bao trong tay lên cho Cố Tây Tây và Bắc Bắc nhìn.
Nhóc Tây gật đầu thật mạnh: “Đẹp quá.”
Bắc Bắc ngồi trong nôi, cũng gật đầu theo anh ba.
Dư Huệ nhanh chóng bao xong hai mươi chiếc bánh.
Cô bỏ thêm than vào bếp, đặt một cái rổ hấp bằng tre lên trên nồi gang, rồi xếp những bánh bao vào, đậy nắp lại hấp, tiếp tục bao những chiếc bánh còn lại.
Chỉ một lát sau, hơi nước trong nồi đã bốc lên, mùi bánh bao nhân thịt heo hành thơm phức bay ra từ sân nhà Cố gia.
Văn Chiêu Đệ vừa đi cùng con trai Ngô Hồng Bình đến cửa nhà, thì bị mùi bánh bao hấp dẫn không chịu được.
“Nhà ai đang hấp bánh bao vậy?” Cô ngẩng đầu hít hít, cái mùi này còn thơm hơn cả bánh bao ở thực đường.
Ngô Hồng Bình ngửi thấy mùi bánh bao, ngay lập tức cảm thấy quả táo trong tay không còn ngon nữa, “Mẹ, con muốn ăn bánh bao, con muốn ăn bánh bao.”
Với yêu cầu của con trai cưng, Văn Chiêu Đệ đương nhiên là đáp ứng ngay lập tức, “Được, được, để mẹ đi mua bánh bao cho con nha.”
Hàng xóm kế bên nghe thấy Văn Chiêu Đệ nói tối sẽ đi mua bánh bao ở thực đường, liền nói:
“Mẹ Hồng Bình, bánh bao ở thực đường sáng sớm đã bán hết rồi, trưa và tối không có đâu.”
Không có bánh bao vào buổi tối? Vậy phải làm sao?
Văn Chiêu Đệ nhìn con trai cưng, rồi nói với giọng thương lượng:
“Hồng Bình ngoan, sáng mai chúng ta mới ăn bánh bao được không?”
“Không!” Ngô Hồng Bình nhảy cẩng lên, “Con muốn ăn bánh bao bây giờ!”
Đăng bởi | Mimmin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 26 |