Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 757 chữ

Vu Lập Tân: “…”

Vu Kiến Thiết: “Làm bài tập tiếp đi, viết xong anh sẽ kiểm tra.”

“Em chỉ chơi một chút thôi, rất nhanh sẽ về, về rồi em viết tiếp.” Vu Lập Tân năn nỉ.

Dư Kiến Thiết đặt cuốn truyện tranh trong tay xuống, nhìn em trai đầy bất lực:

“Em muốn khuyên Đông Đông thật sao? Em muốn đi ăn bánh bao dì Dư hấp chứ gì. Háo ăn là giỏi.”

“Lập Tân, nếu em ba bốn tuổi làm mấy chuyện như thế, người ta sẽ thấy em ngây thơ, dễ thương. Nhưng em đã tám tuổi rồi, tiếp tục như vậy, người ta sẽ cho rằng em mặt dày, không được gia giáo.”

Vu Kiến Thiết mới mười tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện.

Mặc dù chính cậu cũng đang bị mùi bánh bao làm cho đói cồn cào, không thể tiếp tục đọc truyện, nhưng cậu tuyệt đối không để em trai mình vì miếng ăn mà đi la liếm nhà hàng xóm.

Dư Lập Tân bĩu môi, buồn bã quay lại bàn học ngồi.

Vừa ngồi xuống đã nghe tiếng gọi:

“Anh Lập Tân!”

Vu Lập Tân ngẩng đầu thấy ba tuổi Cố Tây Tây trên tay bê một đĩa bánh bao trắng mập mạp, bước qua bậc cửa ở sân nhà cậu.

Cậu lập tức vui mừng hớn hở chạy tới đón.

Là bánh bao, không những bánh trắng mềm mà còn to tròn.

“Tây Tây, sao em lại đến đây?”

Cố Tây Tây non nớt đáp lại:

“Mẹ bảo em mang bánh qua cho anh và anh Kiến Thiết ăn thử.”

Vu Lập Tân vội nhận lấy:

“Dì Dư thật chu đáo quá, bánh bao này thơm thế, chắc chắn ngon lắm.”

Cậu vừa nói vừa cầm một chiếc bánh lên định ăn, nhưng chưa kịp đưa vào miệng thì đã bị anh trai đánh nhẹ vào đầu.

Vu Kiến Thiết trừng mắt nhìn thằng em tham ăn của mình:

“Trước tiên đi lấy đĩa sạch đựng rồi trả lại đĩa cho Tây Tây.”

“Ồ.” Vu Lập Tân cầm đĩa đi vào bếp.

Vu Kiến Thiết cầm sáu quả óc chó, nhét vào túi áo của Cố Tây Tây, vừa nhét vừa nói:

“Mang về cho dì Dư và mọi người cùng ăn nhé.”

Vu Kiến Thiết mười tuổi nhưng cư xử rất chững chạc như một người lớn. Cậu biết khi người khác mang đồ ăn tới thì nhà mình cũng phải có quà đáp lễ.

Số óc chó này là bà nội mang lên dịp Tết, hương vị rất ngon.

“Cảm ơn anh Kiến Thiết.”

Dư Kiến Thiết xoa đầu cậu bé:

“Phải là anh cảm ơn em và dì Dư mới đúng. Anh cả và anh hai của em đâu?”

Nghe nhắc đến hai anh, Cố Tây Tây liền nhăn mày buồn bã:

“Anh cả và anh hai vẫn đang ở trong phòng, đóng cửa không chịu ra.”

Bánh bao đã hấp xong, cậu muốn mang cho hai anh trai ăn nhưng lại sợ mẹ không vui.

Vì hôm nay anh cả và anh hai làm sai quá nhiều, khiến mẹ buồn lòng.

Vu Kiến Thiết nghe vậy cũng không nói thêm gì. Lúc này Vu Lập Tân bê đĩa sạch từ bếp ra, trả lại cho Cố Tây Tây.

Mà bên kia Cố Nam đang nằm sấp bên bệ cửa sổ, hít hà mùi thơm từ bếp bay ra, nuốt nước miếng ừng ực:

“Anh cả, bánh bao hấp xong rồi. Tây Tây vừa mang một đĩa qua nhà anh Kiến Thiết.”

Mấy cái bánh bao đó không những to tròn, trắng mịn mà nó còn lớn hơn cả nắm tay cậu, nhìn thôi đã thấy ngon biết chừng nào.

Lâu lắm rồi cậu chưa được ăn bánh bao.

Cố Đông cũng biết bánh bao đã hấp xong, nhưng sau chuyện vừa rồi, cậu thực sự không còn mặt mũi nào đi xuống bếp lấy bánh bao ăn.

“Tây Tây quay về rồi.” Cố Nam thấy Cố Tây cầm đĩa trống bước vào sân.

Cố Tây Tây nghe thấy tiếng anh hai liền quay đầu nhìn. Thấy anh hai đang nằm bên cửa sổ, nhóc nghĩ ngợi một chút rồi bước tới.

“Anh hai, đây là quả óc chó mà anh Kiến Thiết cho em. Em chia cho anh và anh cả mỗi người một quả.” Cố Tây lấy hai quả óc chó trong túi ra đưa cho anh hai.

Cố Nam nhận lấy rồi hỏi:

“Tây Tây, bánh bao có ngon không?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng của Nguyệt Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.