Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 743 chữ

Ngô Siêu nhìn Vu Lập Tân và Cố Đông cười nói: “Hay là hai cậu bẻ một miếng cho cậu ta thử xem? Để cậu ấy biết núi này cao còn có núi khác cao hơn?”

Vu Lập Tân nhìn cái bánh bao trên tay mà thấy hơi tiếc rẻ. Sáng nay cậu chỉ có đúng một cái bánh bao này thôi, liền quay sang nhìn Cố Đông.

Cố Đông bất đắc dĩ bẻ một miếng vỏ bánh có dính nhân thịt đưa cho Chu Đại Bảo.

Chu Đại Bảo vốn định chứng minh bánh bao của ông nội cậu ngon nhất. Ai ngờ, vừa nhét vào miệng thì biểu cảm lập tức thay đổi.

Không thể không thừa nhận, miếng bánh bao mà Cố Đông cho cậu ăn ngon hơn bánh bao của chính mình.

Niềm tin của Chu Đại Bảo sụp đổ. Điều cậu tự hào nhất là bánh bao của ông nội, vậy mà lại thua bánh bao của mẹ kế Cố Đông.

“Sao rồi? Có phải ngon hơn bánh bao ông nội cậu làm không?” Ngô Siêu hất cằm hỏi.

Chu Đại Bảo không nói gì, cầm bánh bao quay người chạy mất.

“Đại Bảo, đợi tớ với!” Đồng học phía sau vội vàng đuổi theo cậu ta.

Ngô Siêu bật cười: “Thừa nhận người khác làm bánh bao ngon hơn ông nội cậu ta khó đến thế sao? Đến mức phải bỏ chạy nữa chứ.”

“Đi thôi Cố Đông, tụi mình cùng đi học.” Ngô Siêu khoác vai Cố Đông, sánh bước về phía trường học.

Ăn được bánh bao ngon thế này, tất nhiên Ngô Siêu phải tranh thủ làm thân với Cố Đông rồi.

Cố Đông cảm thấy hơi bối rối. Tuy lớn lên trong khu đại viện, nhưng ngoài Vu Kiến Thiết và Vu Lập Tân ra, đây là lần đầu cậu tiếp xúc gần gũi với các bạn nhỏ lớn khác trong khu, bọn cũng chưa từng chơi đùa với nhau.

Trước đây, mỗi lần cậu chạy ra ngoài chơi với các bạn nhỏ, mẹ cậu mà nhìn thấy là lập tức không vui.

Dù mẹ cậu chưa từng nói là không cho cậu chơi với các bạn nhỏ, nhưng cậu có thể cảm nhận được mẹ không thích.

Cậu không muốn mẹ không vui, nên không ra ngoài chơi nữa.

Thường ngày ở nhà chăm em, hoặc chơi với Lập Tân và Kiến Thiết.

Thật ra, cái “không vui” mà Cố Đông cảm nhận được từ mẹ cậu chính là sự khó chịu của Lâm Tư Vũ khi nhìn thấy cậu nghịch ngợm đến mức quần áo dơ hầy.

Lâm Tư Vũ rất ưa sạch sẽ, cũng không chịu nổi khi nhìn thấy con mình lấm lem bùn đất.

Dù cô không phải là người giặt đồ cho con, nhưng việc nhìn chúng hơ hầy vẫn khiến cô không hài lòng.

Ăn sáng xong, Dư Huệ khóa cửa sân, địu Tiểu Bắc trên lưng, sau đó dắt Tiểu Tây Tây và Cố Nam đến phòng y tế để thay thuốc.

Đi được vài bước, Dư Huệ chìa tay ra nhìn Quách Nam hỏi: “Muốn mẹ nắm tay không?”

Dù sao cậu bé cũng bị thương, mất không ít máu, cơ thể còn yếu. Dư Huệ sợ nếu không nắm tay dẫn đi, cậu sẽ vấp ngã.

Cố Nam nhìn tay mẹ kế chìa ra, rồi lại nhìn em trai đang nắm tay mẹ, vừa đi vừa đung đưa. Trong lòng có chút muốn nắm, nhưng lý trí lại bảo không được. Dù gì bà ấy cũng là mẹ kế.

Cuối cùng, Cố Nam lắc đầu: “Tôi tự đi được.”

Thấy cậu nói vậy, Dư Huệ cũng không ép.

Nhưng mới đi được vài bước, Cố Nam dẫm phải một viên đá, loạng choạng suýt ngã. May mà Dư Huệ phản ứng nhanh giữ được tay cậu.

Trán cậu vốn đã bị thương, nếu mà ngã thêm lần nữa thì thật nguy hiểm. Dư Huệ vẫn còn sợ hãi, nắm chặt tay Cố Nam.

“Thôi, để nắm tay đi cho chắc, lỡ mà ngã thêm lần nữa thì mẹ kế như tôi lại không biết giải thích thế nào.”

Cố Nam không rút tay ra, cúi đầu nhìn đường theo sau mẹ mà đi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bàn tay đang bị mẹ kế nắm chặt.

Thay thuốc ở phòng y tế xong, Dư Huệ lại dắt hai đứa nhỏ quay về nhà.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng của Nguyệt Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.