Chu Đại Bảo nhìn thấy Vu Lập Tân và Cố Đông cầm bánh bao trên tay liền nói: “Vu Lập Tân, Cố Đông, hai cậu cũng sáng bằng bánh bao à?”
“Ừ.” Vu Lập Tân hất cằm lên, “Mẹ của Cố Đông tự làm đấy, ngon lắm, ngon cực kỳ luôn.”
Chu Đại Bảo cười nhạo: “Cố Đông, không phải mẹ kế của cậu còn chẳng cho cậu ăn thịt sao? Làm gì có chuyện gói bánh bao thịt cho cậu?”
“Không phải đâu, mẹ kế của Cố Đông tốt lắm, hôm qua nhà em ấy ăn toàn thịt thôi.”
“Sáng ăn bánh hành nhân thịt, trưa ăn thịt kho tàu, tối thì bánh bao nhân thịt heo với hành lá.” Vu Lập Tân kể, vẻ mặt vẫn đầy tiếc nuối vì không được ăn thịt kho tàu, dù sáng và tối hôm qua đều đã ăn ké.
“Thật hả?” Một bạn nhỏ đứng sau Chu Đại Bảo hỏi.
“Thật.” Cố Đông gật đầu, cố giữ vẻ lạnh lùng.
Nó không cố tình làm ra vẻ đâu, mà là không muốn thừa nhận, nhưng chẳng còn cách nào khác nên đành tỏ ra vậy thôi.
“Nhà mình nửa tháng còn chẳng có bữa nào ăn thịt nhiều như thế.”
“Nhà mình cũng vậy.” Hai đồng học vừa nói vừa nhìn Cố Đông với ánh mắt đầy ghen tỵ.
Bọn họ là con công nhân viên chức thực đường, điều kiện gia đình không khá giả gì mấy.
Chu Đại Bảo lập tức lườm hai đứa bạn một cái. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai trong khu đại viện này này vượt mặt mình về chuyện ăn uống. Dù sao ông nội cậu cũng là đầu bếp chính của thực đường.
“Bánh bao mẹ kế của cậu làm chắc chắn không ngon bằng bánh bao ông nội mình làm đâu.” Chu Đại Bảo cắn một miếng bánh bao trên tay, nhân thịt màu nâu bóng lộ ra, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khiến mấy vài đồng học theo sau nuốt nước miếng.
“Ngon ghê!” Chu Đại Bảo còn làm bộ tận hưởng, nhắm mắt lại như để cảm nhận vị ngon.
Vu Lập Tân và Cố Đông nhìn nhau cười khẩy, rồi mỗi người cắn một miếng bánh bao trên tay. Lập tức hương thơm từ nhân thịt lan tỏa còn đậm hơn bánh bao của Chu Đại Bảo.
“Cậu nhìn xem, nhân bánh nhà mình nhiều thịt thế này, vỏ mỏng thế này. Nhìn lại bánh của cậu đi, ít nhân thế kia… Bánh nhà mình ngon hơn bánh của cậu nhiều.” Vu Lập Tân chỉ vào nhân bánh để Chu Đại Bảo nhìn.
Chu Đại Bảo cúi xuống nhìn, quả thật nhân thịt trong bánh bao của Vu Lập Tân và Cố Đông nhiều hơn bánh của mình, mùi thơm tỏa ra cũng hấp dẫn hơn.
“Nhiều thịt không có nghĩa là ngon đâu, đúng không?” Chu Đại Bảo nói xong nhưng không ai đáp lại. Cậu quay đầu lại thấy tiểu đồng bọn đứng sau mình đang dán mắt vào bánh bao trong tay Cố Đông và Vu Lập Tân.
“Bánh bao nhà Cố Đông thật sự ngon hơn bánh của ông nội cậu đấy.” Ngô Siêu dẫn theo vài đồng học cùng tuổi đi tới.
“Hay thật, hôm qua mình cứ thắc mắc nhà ai làm bánh bao mà thơm khiến mình thèm cả buổi chiều. Thì ra là nhà cậu, Cố Đông.”
“Mình cũng thèm cả buổi chiều, sáng nay còn xin mẹ tiền để ra thực đường mua. Nhưng ăn chẳng giống hương vị hôm qua ngửi được tí nào. Mùi đó y hệt mùi bánh bao trong tay cậu.” Một đồng học khác chen lời.
“Hehe…” Ngô Siêu cười đắc ý: “Các cậu thèm cả buổi chiều mà chẳng được ăn đúng không? Hôm qua mình ăn hẳn tám cái, no căng cả bụng, ngon kinh khủng!”
“Sao cậu ăn được?” Một bạn học đứng cạnh Ngô Siêu vòng tay qua cổ cậu hỏi.
“Mẹ mình cho mẹ kế Quách Đông hai phiếu sữa bột, mẹ cậu ấy liền tặng lại mấy cái bánh bao để cảm ơn. Mẹ kế của cậu ấy làm bánh đúng là số một.” Ngô Siêu nói xong còn giơ ngón tay cái.
“Không thể nào!” Chu Đại Bảo hùng hồn nói, “Không thể có ai làm bánh bao ngon hơn ông nội mình.”
Trong suy nghĩ của cậu, tay nghề của ông nội là số một. Bất cứ nhà ai trong khu đại viện này hễ có tiệc cưới muốn mời bạn bè hay gia đình đều phải mang hộp thuốc lá loại ngon mới dám đến mời ông nội nấu. Nếu là tiệc cưới thì còn phải đưa bao lì xì đỏ nữa.
Đăng bởi | Mimmin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 28 |