Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Ôn Độ đạp xe đến cổng trường, đưa em gái vào lớp học nhưng rời đi ngay. Mà cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm của em gái, người cũng là chú họ của cậu và là giáo viên chủ nhiệm của cậu trước khi lên cấp hai.

“Thầy Lý.”

Ôn Độ đứng trước cửa phòng giáo viên gọi to. Thấy Ôn Độ, thầy Lý vội vàng mời cậu vào và hỏi han đầy quan tâm: “Sao em lại tới đây? Đã tìm được Ôn Oanh chưa?”

“Cảm ơn thầy Lý đã quan tâm, đã tìm được em gái em rồi ạ.” Ôn Độ biết thầy giáo sắp phải đi dạy, cũng không muốn làm mất thời gian của thầy, nên đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Lý, em gái em vẫn cần thầy quan tâm nhiều hơn. Sau giờ học, nếu nhà em chưa đến đón, xin thầy tuyệt đối đừng để em ấy tự đi về.”

Thầy Lý nghiêm túc nói: “Em cứ yên tâm, sau này tất cả giáo viên trong trường đều không cho học sinh đi một mình. Học sinh lớn sẽ đi cùng học sinh nhỏ về nhà. Gia đình lo lắng cho Ôn Oanh, muốn người nhà tới đón, thầy cũng sẽ giao học sinh tận tay cho phụ huynh.”

Hồi bé Ôn Độ đi học cũng không có phụ huynh tới đón.

Bất kể xa hay gần, đám trẻ đều tự đi học về cùng nhau.

Vài chục năm sau, con cái trong thôn ngày càng ít, không còn bạn bè đi học cùng, phụ huynh mới bắt đầu đến trường đón con hằng ngày.

Không ngờ, vì em gái bị bọn buôn người bắt cóc mà nhà trường không yên tâm cho học sinh tự về nhà nên yêu cầu phụ huynh đến đón.

Ôn Độ yên tâm rời khỏi trường học, đạp xe về đến nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.

“Sao con đi vội thế?” Bà Ôn thấy cháu trai thu dọn hành lý, đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Ôn Độ nói: “Đi sớm về sớm ạ.”

Cậu không biết tình hình bên đó ra sao, cũng không biết có thể về trước Tết hay không. Có một số chuyện cần phải dặn dò bà nội cẩn thận.

“Bà ơi, bà bảo nhà trường giữ lại học bạ cho con. Có thể con sẽ không về nhà trước Tết được, khi nào đến đó con sẽ viết thư về. Bà đừng lo lắng cho con, mọi việc ở nhà đều nhờ vào bà.”

Ôn Độ muốn đưa cả gia đình đi theo.

Mùa xuân năm đó, đội sản xuất chia đất, lúc đó đã xảy ra một cuộc náo loạn lớn. Những kẻ lười biếng muốn làm ầm ĩ, ban lãnh đạo thôn cũng mặc kệ bọn họ náo loạn như thế nào, đất đai đã chia đều cho mọi người.

Để đảm bảo công bằng, người ta viết từng mảnh đất lên giấy cho mọi người bốc thăm.

Bốc được mảnh đất nào thì chính là mảnh đất đó.

Ai cũng không được phép kêu ca than vãn là không công bằng.

Nhà họ Ôn là Ôn Thiều Ngọc đi bốc thăm. Ôn Thiều Ngọc tuy không giỏi việc gì khác, nhưng lại có vận may cực kỳ tốt. Mảnh đất bốc được toàn là đất tốt, hai nhà bên cạnh cũng đều là những người hiền lành, dễ tính.

Bà Ôn vì thế còn đặc biệt thịt một con gà trống lớn, hầm cả ngày cho Ôn Thiều Ngọc ăn no nê.

Mặc dù đây đều là chuyện kiếp trước, nhưng Ôn Độ lại nhớ rành rọt từng chi tiết.

Bây giờ mỗi nhà đã chia đất đai, chỉ cần chịu khó làm ăn, vun vén cẩn thận thì không lo thiếu ăn thiếu uống. Nhưng bây giờ tiền quan trọng hơn ngày xưa, nhà nào không có tiền thì không dám ốm đau.

Cuộc sống hiện tại cũng có hy vọng, bà nội chắc chắn càng không muốn theo cậu đi tha hương cầu thực.

Ôn Độ quyết định sẽ cùng em gái sống thật tốt, sẽ lên thành phố sống tốt, và sẽ mua nhà ở thành phố. Mặc dù bọn họ ở một thôn nhỏ, cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng bọn họ có hộ khẩu thủ đô.

Chỉ cần cậu tiết kiệm đủ tiền, cậu có thể mua nhà ở trung tâm thành phố và cho em gái học trường tốt nhất.

Trước mắt, vẫn cứ kiếm tiền trước đã!

Ôn Độ đi xe buýt đến thành phố rồi đi tàu hỏa. Cậu cất 350 đồng vào những chỗ khác nhau. Cậu đeo ba lô, bên trong đựng vài bộ quần áo cũ, một đôi giày vải mới, một cái cốc. Còn lại là vài cái bánh ngô và mười quả trứng luộc.

Bà Ôn tiễn cháu trai ra tận đường lớn, cùng cháu trai đứng bên đường chờ xe.

“Tiểu Độ, ra ngoài đi đừng tiết kiệm tiền, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Con vẫn còn là trẻ con, sức khỏe là quan trọng nhất. Kiếm được tiền hay không cũng không sao, bà cũng không mong con kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con bình an.”

“Lần này con đi ra ngoài mở mang tầm nhìn, khi nào về nhà thì học hành chăm chỉ. Bây giờ nhà nước đã khôi phục kỳ thi đại học, con học tốt thì sau này cũng có thể thi đỗ trường đại học tốt. Trước đây đó chính là chuyện làm rạng danh tổ tông.”

Ôn Độ nghe bà Ôn nói, thỉnh thoảng gật đầu.

“Bà, bà không cần lo cho con. Chỉ có điều con đi rồi, gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai bà. Bà đừng xuống ruộng làm việc một mình, gọi ba con đi cùng. Cũng đừng thức khuya dậy sớm làm việc, con nhất định sẽ kiếm được tiền gửi về.”

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.