Ôn Độ nói xong thì xe đã đến.
Cậu vẫy tay, cuối cùng dặn dò bà Ôn: “Bà, nhất định phải chăm sóc Oanh Oanh thật tốt, đợi con về nha.”
“Tiểu Độ, chú ý an toàn.”
Ôn Độ gật đầu, nhảy lên xe.
Lúc này người trong xe còn thưa thớt, cậu ngồi bên cửa sổ, vẫy tay chào bà Ôn và nói lớn: “Bà nội, bà về nhà đi!”
Bà Ôn không nhúc nhích, đứng yên lặng nhìn cháu trai ngồi xe rời đi.
Bà đứng bên vệ đường rất lâu, cho đến khi xác định cháu trai không quay lại, mới từ từ xoay người bước đi.
Ôn Thiều Ngọc đi từ nhà vệ sinh vào, thấy nhà không một bóng người, vốn dĩ định không rửa bát. Vừa thay áo khoác mới định ra ngoài, đã nhìn thấy mẹ từ bên ngoài chậm rãi bước vào.
Ôn Thiều Ngọc lập tức xoay người vào nhà, cởϊ áσ khoác và nghiêm túc rửa bát.
Bà Ôn bước vào nhìn thấy động tác rửa bát của Ôn Thiều Ngọc, lập tức mở miệng mắng: “Mày chỉ có một ngón tay à? Còn dùng một ngón tay rửa bát? Rửa như vậy làm sao mà sạch được? Dùng hai tay rửa cho đàng hoàng, rửa không sạch thì không được đi đâu hết.”
Ôn Thiều Ngọc lau tay sạch sẽ, xắn tay áo lên rồi mới quay lại bệ bếp rửa bát một cách nghiêm túc.
Rửa một cái bát mà y như làm ra một cái mới, bà Ôn nhìn đến bốc hỏa.
Lúc này thời tiết đã ấm áp, bà Ôn cầm cuốc đứng trong sân gọi Ôn Thiều Ngọc.
“Hôm nay mày đi thu hoạch củ cải với tao.”
Ôn Thiều Ngọc vừa buông tay áo, nhìn mẹ bằng ánh mắt oán trách, hắn quay vào nhà thay một bộ quần áo rách. Tuy là đồ rách nhưng cũng sạch sẽ.
Hắn tuy lười biếng, nhưng cũng không phải là kẻ nhìn mẹ già làm việc mà hắn thì không làm gì.
Ôn Thiều Ngọc cầm cuốc đi trước, dọc đường gặp người còn nói chuyện với người ta vài câu.
“Mày đi đâu thế?”
Bà Ôn dừng lại trước mảnh ruộng nhà mình, nhìn Ôn Thiều Ngọc đã đi xa bảy tám mét, mặt bỗng chốc tối sầm lại.
Ôn Thiều Ngọc quay lại nhìn sắc mặt của bà, biết mình đã đi quá.
Hắn cười hì hì nói: “Con qua xem đây là ruộng nhà ai, dọn dẹp chẳng ra gì cả, không bằng nhà mình.”
“Đừng có lảm nhảm, mau qua đây.”
Đây là con trai ruột của bà, chỉ cần nhìn cái mông nhúc nhích là bà đã biết hắn định đánh cái rắm gì. Mánh khóe vặt vãnh này, lừa được ai chứ!
Thu hoạch củ cải là một việc rất tốn sức.
Ôn Thiều Ngọc mới làm được một lát đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
“Mẹ, Tiểu Độ đi đâu rồi? Sao không bảo Tiểu Độ sang đây phụ giúp?” Đừng thấy con trai hắn còn nhỏ tuổi, nhưng sức khỏe lại lớn. Mới mười hai tuổi mà đã cao hơn một mét tám.
Hai năm nữa, chẳng lẽ không cao đến một mét chín?
Ôn Thiều Ngọc so với con trai hắn chính là yếu đuối đến không thể tự lo liệu.
Bà Ôn nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Tiểu Độ đi kiếm tiền rồi, sau này trong nhà chỉ còn một người đàn ông. Mọi việc này đều phải do mày làm.”
Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc lập tức hoảng sợ.
“Cái gì? Tiểu Độ đi rồi? Đi lúc nào?” Hắn vẫn luôn ở nhà, sao lại không nhìn thấy?
Bà Ôn cười lạnh: “Chính là lúc mày trốn trong nhà vệ sinh, sống chết cũng không chịu ra đó.”
Ôn Thiều Ngọc chán nản.
Hắn nghỉ ngơi một lát, rồi ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.
Có rất nhiều củ cải.
Những củ cải này được dùng để làm dưa muối, cả nhà sẽ dựa vào thứ này để sinh sống cho đến mùa thu hoạch củ cải năm sau. Sau khi nhổ hết củ cải, bà Ôn dùng dao chặt bỏ phần cọng cải, cũng không vứt đi mà định mang về cho lợn ăn.
Ôn Thiều Ngọc nhổ củ cải xong thì đi đâu đó.
Mười mấy phút sau, hắn quay lại với một chiếc xe đẩy, chất hết củ cải lên xe, đặt củ cải lên trên rồi một hơi đẩy tất cả về nhà.
Bà Ôn xách theo một giỏ cải anh tử, đi ở phía sau: “Xe của ai thế?”
“Nhà lão Tống.” Ôn Thiều Ngọc và Tống Thiên Nguyên là anh em tốt.
Tống Thiên Nguyên đã có hai cô con gái. Cô con gái lớn bằng tuổi Ôn Oanh. Hai năm sau khi sinh cô con gái lớn, bọn họ lại sinh thêm một cô con gái nữa, và hai vợ chồng đã tặng đứa trẻ cho người khác. Nghe nói hai vợ chồng kia là giáo viên, cô con gái thứ hai này sung sướиɠ hơn cô con gái lớn nhiều.
Mới năm tuổi mà mỗi sáng cô con gái lớn đã phải dậy sớm đun nước nấu cơm.
Trời rét căm căm, đôi bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ lạnh cóng như củ cải tím, đầy nứt nẻ.
Tống Thiên Nguyên đến nhà bọn họ xin ít kem dưỡng mang về, bôi lên tay cho con gái. Vợ anh ta là Đỗ Hiểu Mai thậm chí còn không dậy nấu cơm, chuyện này đã truyền khắp thôn.
Đều là người lớn lên cùng thôn, ai mà không biết rằng vợ nhà lão Đỗ không phải là loại người tốt lành gì.
Đỗ Hiểu Mai tự mình sinh con gái rồi lại đối xử tệ bạc con mình như vậy.
Đăng bởi | m_e_o |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |