Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không ưa Đỗ Hiểu Mai, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng cần phải có con trai trong nhà mới được. Bây giờ nhà bọn họ chỉ có mỗi một đứa con, mà còn bắt đứa trẻ làm việc như một người giúp việc.

Thật không đáng làm người mà.

Ôn Thiều Ngọc đẩy xe về nhà, vừa bước vào cửa đã ngồi bệt xuống ghế không muốn đứng dậy.

Bà Ôn gọi Ôn Thiều Ngọc: “Mày lấy cái chum nhỏ kia lại đây cho mẹ.”

“Lấy qua đó làm gì ạ?”

Ôn Thiều Ngọc nhìn chằm chằm vào cái chum mà nhà bọn họ từng trồng sen ngày trước, nuốt nước miếng.

Bà Ôn cáu kỉnh mắng hắn: “Tao bảo lấy về thì cứ lấy đi, sao nhiều lời thế?”

Bị mẹ mắng, Ôn Thiều Ngọc đành ngoan ngoãn đi lấy chum.

Bà Ôn thấy hắn cố gắng bê cái chum lên, chật vật di chuyển từng bước, bỗng nổi giận đùng đùng.

“Vô dụng! Sao mày không lăn cái chum lại đây?”

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Hắn lăn cái chum nhỏ đến, đặt nó ở chỗ bà Ôn chỉ định, rồi lại ngồi xuống băng ghế nhỏ.

Bà Ôn bỏ củ cải vào hai cái chum nhỏ, gọi Ôn Thiều Ngọc đến đổ nước vào.

Ôn Thiều Ngọc ấn nước, đổ đầy hai cái chum nhỏ, cả người mệt lử.

“Mày đi trả xe cho nhà lão Tống, tiện đường đón Oanh Oanh về. Oanh Oanh sắp tan học rồi.” Bà Ôn nhìn đứa con trai vai không thể khiêng, tay không thể xách, bực mình mà lắc đầu thở dài.

Con là do bà sinh ra, đành phải chịu thôi.

Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng dậy đi vào phòng.

Bà Ôn quát lớn: “Bảo mày đi trả xe rồi đón con, mày lại vào nhà làm gì thế hả?”

Tiếng Ôn Thiều Ngọc từ trong nhà vọng ra: “Thay đồ chứ sao!”

Đi đón con ở trường, nhất định phải đàng hoàng tử tế, không thể để Oanh Oanh mất mặt. Bằng không, sau này các phụ huynh học sinh khác sẽ biết, Oanh Oanh có một người ba luộm thuộm.

Đây là điều mà Ôn Thiều Ngọc nhất định không thể dung thứ.

Hắn không chỉ thay đồ mà còn rửa mặt, đi giày vải rồi mới ra khỏi nhà, miệng lẩm bẩm: “Hay là trả xe muộn một chút, đi xe đạp đón Oanh Oanh trước vậy.”

“Cút nhanh cho tao nhờ!”

Bà Ôn nghiến răng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được, lại mắng hắn một câu.

“Vậy con cút đây!”

Ôn Thiều Ngọc đẩy chiếc xe đạp, hí hửng chạy ra ngoài sân.

Oanh Oanh đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy ba đang đi xe đạp, chống một chân xuống đất, tự cho mình là rất hào hoa đứng trước cổng trường.

Cô bé định âm thầm đi qua, ai ngờ ba cô bé mắt tinh như cú, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô bé.

“Oanh Oanh, ba đến đón con đây!”

Ngay lập tức, tất cả thầy cô và học sinh xung quanh đều nhìn sang Oanh Oanh.

Mặt Ôn Oanh đỏ bừng bừng, cô bé cúi đầu không dám nhìn các bạn xung quanh, bước nhanh đến trước mặt ba và khẽ gọi: “Ba ơi.”

Cô bé không muốn đi xe, mà muốn cùng các bạn khác đi bộ về nhà bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

“Oánh Oánh, sao con không lên xe? Ba đến đón con đây, mau lên xe, ba chở con về nhà. Bà nội đang ở nhà đợi hai ba con mình đấy.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe hai cái đã đuổi kịp con gái, thúc giục cô bé mau lên xe.

“Ba, con đi bộ về được mà.”

Giọng của Ôn Oanh rất nhỏ, Ôn Thiều Ngọc không nghe rõ, hắn nói lớn: “Mau lên xe!”

Các bạn đi đằng trước còn dừng lại ngoái đầu nhìn, Ôn Oanh cảm thấy rất xấu hổ. Cô bé da mặt mỏng, bị các bạn nhìn như vậy, cứ tưởng tượng như bị tất cả mọi người đang nói xấu sau lưng cô bé.

Cô bé cố gắng leo lên xe ngồi, ba cô bé lập tức đạp nhanh về phía trước.

Vừa đi, hắn vừa bấm chuông và hô: “Nhường đường! Nhường đường!”

Mặt Ôn Oanh đỏ đến mức như có thể chảy ra máu.

Sao hôm nay không phải là anh trai đến đón nhỉ!

May mà quãng đường về nhà không xa, Ôn Thiều Ngọc đạp xe một lát là đến nhà.

Xe chưa kịp dừng hẳn, Ôn Oanh đã định nhảy xuống, Ôn Thiều Ngọc hoảng hốt vội vã gọi: “Con làm gì vậy? Ba còn chưa dừng hẳn mà con đã nhảy xuống, lỡ ngã thì sao?”

“Không ngã được đâu ạ.”

Ôn Oanh vừa nói xong, cô bé đã trực tiếp ngã khuỵu xuống đất.

Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô bé tràn ngập hoảng sợ.

Ôn Thiều Ngọc cũng sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng dừng xe, cúi xuống bế con gái chạy vào nhà.

“Ngã rồi đó thấy chưa? Ba đã bảo con không được nhảy mà, sao con không nghe lời? Giờ thì sao rồi, có đau không?”

Không đợi con gái mở lời, Ôn Thiều Ngọc đã hướng vào trong nhà hét lớn: “Mẹ ơi, mau ra đây! Oanh Oanh bị ngã rồi!”

Nghe tiếng con trai gọi, bà Ôn vội vã chạy từ trong nhà ra, vừa đến cửa đã nhìn thấy con trai đang bế cháu gái đi vào.

“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại bị ngã?” Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cháu gái, bà Ôn vừa mở miệng đã mắng con trai: “Mày làm cái gì vậy hả? Tao bảo đi đón con về mà sao lại để con bé bị thương thế này?”

Ôn Thiều Ngọc vô cùng ấm ức: “Mẹ nói gì vậy? Con còn chưa kịp dừng xe mà con bé đã nhảy xuống rồi. Con đã bảo con bé không được nhảy mà nó không nghe, còn bảo là không ngã được. Vừa dứt lời thì đã ngã ngay. Chuyện này không trách con được!”

“Sao lại không trách mày được?”

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.