Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Ôn Độ là người bình thường sao?

Không đâu.

Năm đó, cậu nghèo rớt mồng tơi, chỉ hận không thể cắt đôi từng xu ra để tiêu. Cho đến một lần, bị một tên trộm trộm mất năm xu, cậu đuổi theo tên trộm suốt mười con phố.

Cuối cùng, tên trộm mệt lử, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, và trả lại năm xu cho cậu.

Ôn Độ không muốn gặp lại chuyện này nữa, nên đã trói tên trộm lại. Tay cầm gậy sắt, cậu hung hăng nhìn chằm chằm vào tên trộm, bắt tên trộm thực hiện cách ăn trộm đồ của người khác cho cậu xem.

Ôn Độ hành hạ người ta đến phát điên, tên đó đành phải truyền thụ lại bí thuật tổ truyền cho cậu.

Cậu nghĩ rất đơn giản.

Cậu nghèo như vậy, không nghĩ mọi cách để giữ lấy túi tiền của mình sao được?

Tên trộm vừa thực hiện xong một loạt động tác, vừa nói với Ôn Độ: “Chuyện này chỉ cần luyện tập là được, càng luyện càng thuần thục.”

Ôn Độ không ngờ rằng tên trộm còn giấu dao mà cậu không tài nào tìm thấy được, cậu cầm gậy đi tới, tên trộm ngoan ngoãn lấy ra tất cả dao lam giấu trên người cho Ôn Độ.

Ôn Độ hỏi tên trộm giấu dao lam bằng cách nào.

Tên trộm sợ cậu sẽ một gậy đánh chết gã ta, đành ngoan ngoãn khai báo với Ôn Độ, còn sợ Ôn Độ không hiểu, nên đã biểu diễn đi biểu diễn lại mấy lần.

Ôn Độ tuy đẹp nhưng lại rất cao, cau mày trông cũng rất đáng sợ.

Cậu dùng dụng cụ của tên trộm, thử làm một lần, sau đó nhìn tên trộm, hỏi: “Làm như vậy phải không?”

Tên trộm hoàn toàn choáng váng.

Gã ta vội vàng khuyên Ôn Độ: “Anh bạn à, hay là cậu theo chúng tôi đi! Tôi thấy cậu bây giờ lăn lộn cực khổ thế này, còn phải đi chuyển gạch ở công trường cũng không được bao nhiêu. Cậu theo chúng tôi, đảm bảo sau này cậu sẽ mặc đẹp. Cậu xem cậu có thiên phú thế này, hoàn toàn là sư tổ ban cho cơm ăn đó!”

được ăn heo, chuyển gạch ở

“Ăn cái đầu quỹ nhà mày!”

Ôn Độ cười lạnh.

Cậu học hết kỹ thuật của tên trộm, nhưng cũng không hề có ý định tha cho tên trộm. Cậu đưa tên trộm đến trước cửa đồn cảnh sát rồi tiêu sái rời đi.

Từ đó về sau, Ôn Độ lúc nào cũng mang theo dao bên người.

Sau khi trọng sinh cũng vậy.

Ôn Độ gục mặt xuống chiếc bàn nhỏ, quay đầu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhọn hoắt của tên trộm, cậu cúi đầu tóm lấy tay tên trộm, lớn tiếng quát: “Ông đang sờ gì trên người tôi vậy?”

Tên trộm hoảng sợ đến mức run tay, vội vàng Muốn rút tay ra, nhưng sức lực của gã ta sao bằng được Ôn Độ, nên gã ta vội vã nói: “Tao có sờ mày đâu, đàn ông con trai tạo sờ mày làm gì? Mau buông tay tạo ra!”

“Tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi, ông sờ tôi một lúc lâu.” Ôn Độ giơ tay kia ra, chỉ vào mấy chỗ: “Đây, đây, và đây nữa, ông đều sờ rồi!”

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy.

Có người nói: “Hay ông ta là ăn trộm?”

“Cháu cũng không biết, tóm lại ông ta cứ sờ mó lung tung trên người cháu. Cháu còn tưởng gặp ma nên hoảng hốt tỉnh dậy! Sau đó cháu nhìn ông ta một lúc lâu, ông ta vẫn còn sờ, cháu mới tóm lấy ông ta.’

99

Ôn Độ cố ý nói ngây , còn ghê tởm đẩy tên trộm sang một bên: “Ông mau tránh xa tôi ra, đừng lại đây sở tôi nữa. Con chó nhà tôi cũng không ghê tởm bằng ông. Nó không bao giờ đu.ng chạm lung tung vào người khác, cũng không chuyện với người khác.”

Tên trộm trong lòng chửi cha mắng mẹ mắng tổ tông mười tám đời nhà Ôn Độ, nhưng ngoài miệng lại không dám nói một lời.

“Mày đừng có mà nói bậy bạ.”

Gã ta nói xong đứng dậy định đi, không ngờ bị ai đó ngáng chân, ngã nhào ngay vào người một gã đàn ông to cao vạm vỡ. Người đàn ông ghét bỏ vươn tay, dùng lực đẩy tên trộm về chỗ bên cạnh Ôn Độ.

“Mày làm gì vậy? Muốn gì hả?”

Gã đàn ông trông rất hung dữ, mặt đầy thịt, vẻ ngoài trông như không nên đụng vào.

Tên trộm tức giận nhưng không dám trút giận lên người đàn ông, sợ hãi vô cùng, đứng dậy lúng túng xin lỗi: “Đại ca, tôi xin lỗi. Vừa rồi tôi đứng không vững, xin anh tha thứ, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi. Vậy anh ngồi chỗ tôi, tôi đi vệ sinh hút điếu thuốc.”

Ôn Độ ở bên cạnh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lên tiếng: “Chú ơi, chú kiểm tra xem ví của chú còn không.”

Người đàn ông vô thức sờ vào ví, lập tức trợn tròn mắt, không cần Ôn Độ nói, đã lôi tên trộm ra và ấn xuống bàn.

Anh ấy sờ vào túi của tên trộm, sau đó lôi ra một đống đồ.

Người đàn ông dang rộng hai tay, mọi người xung quanh kinh ngạc thốt lên. Nhìn bằng mắt thường cũng biết đây không phải là đồ của một người. Bên trong còn có tiền gói trong khăn tay, tiền gói trong giấy, những tờ đại đoàn kết lẻ tẻ, một hào năm xu cũng không ít.

“Đó là khăn tay của tôi! Tiền của tôi!” Người phụ nữ lên tiếng bỗng chốc òa khóc.

Cô ấy cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, phát hiện ra túi áo bị rách một đường, bông gòn bên trong lộ ra ngoài.

“Cái đồ vô lương tâm này làm rách mất cái áo đẹp duy nhất của tôi rồi!”

Chồng cô ấy là một người đàn ông chất phác, từ phía sau chen lấn đến, nói với người đàn ông hung hãn: “Vị đại ca này, tiền trong chiếc khăn tay đó là của hai vợ chồng tôi. Anh xem thử xem, bên trong có phải ba mươi lăm đồng không.”

Người đàn ông nhìn người đàn ông chất phác một cái, cúi đầu hỏi tên trộm: “Tiền này có phải của hai vợ chồng họ không?”

“Đại ca, anh đừng nghe anh ta nói bậy, đó là tiền của tôi.” Tên trộm nhất quyết không chịu thừa nhận.

Ôn Độ nhìn ra rằng người đàn ông không giỏi việc này, nhưng đã bắt được tên trộm, nên cậu sẽ giúp người đàn ông này thêm một lần nữa.

“Gọi cảnh sát tàu hỏa đến đi!”

Ôn Độ hét lên một tiếng, đã có những người tốt bụng gọi cảnh sát giúp.

Tên trộm nghe thấy gọi cảnh sát, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Độ, ngón tay Ôn Độ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tên trộm mới biết tại sao gã ta bị bắt, hóa ra là gặp phải người cùng hội cùng thuyền. Trộm đồ của đồng nghiệp, không bị trừng phạt mới là lạ.

Cảnh sát đến rất nhanh, hỏi rõ đầu đuôi sự việc, rồi bắt tên trộm đi.

Người đàn ông cũng theo sau, hơn nửa tiếng sau mới quay lại.

Anh ấy ngồi luôn xuống chỗ tên trộm vừa ngồi, nói với Ôn Độ: “Chú em, vừa rồi cảm ơn em nhé!”

Ôn Độ cười nói: “Chú ơi, cháu mới phải cảm ơn chú chứ ạ."

“Haha, thằng nhóc này biết giả vờ đấy, không ngốc đâu.” Triệu Kiến Đông vỗ vai Ôn Độ: “Em định đi đâu?”

“Miền nam ạ.”

Ôn Độ rất cẩn thận, cũng rất cảnh giác.

Đối với những người tốt bụng gặp trên đường, cậu không quá lạnh nhạt. Ra ngoài, có thêm bạn bè thêm con đường, đạo lý này Ôn Độ đã hiểu rõ ràng từ kiếp trước. Nhiều người còn tốt hơn cả anh em ruột, nhưng cũng có rất nhiều kẻ lừa đảo

Triệu Kiến Đông lấy từ trong túi ra một quả táo đưa cho Ôn Độ: “Anh tên Triệu Kiến Đông, người Phụng Thiên. Lớn tuổi hơn em, năm nay ba mươi mốt. Em gọi anh là anh là được. Gọi là chú nghe già quá!”

Không gọi là chú thì gọi là gì chứ?

Trông có vẻ còn lớn hơn ba cậu mấy tháng.

Ôn Thiều Ngọc trông còn rất trẻ, bị nữ thanh niên trí thức dụ dỗ vài câu là lập tức đòi cưới cô ta bằng mọi giá. Bọn họ tổ chức một bữa tiệc quê là coi như đã thành hôn.

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.