Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Đến khi cậu đi học mẫu giáo, ba cậu mới đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ kia, tiện thể đăng ký hộ khẩu cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Ôn Độ không thích nợ ân tình người khác, bèn lấy ra một quả trứng đưa cho Triệu Kiến Đông: “Em tên Ôn Độ, năm nay hai mươi tuổi.”

“Trông em trẻ quá nhỉ, không nói còn tưởng mới mười tám!” Triệu Kiến Đông nói to, vừa nói vừa đẩy quả trứng về: “Mau cất đi. Anh không thích ăn thứ này.”

Sao lại có người không thích ăn trứng cơ chứ?

“Do da em trắng thôi.”

Ôn Độ đã ngụy trang, khí thế cậu vẫn ở đó, nhìn cũng ra dáng ra vẻ.

Cậu nhét quả trứng vào tay Triệu Kiến Đông: “Vậy em cũng không ăn táo của anh nữa.”

Triệu Kiến Đông bật cười, thấy Ôn Độ có vẻ thú vị.

“Được rồi, vậy anh nhận. Nhưng mà thằng nhóc này lúc nãy cũng gan dạ thật, bọn kia có cả tổ chức. Bắt được một tên, những tên còn lại chắc chắn sẽ theo dõi em, tìm cơ hội trả thù. Nếu xuống xe đến nơi rồi, tuyệt đối đừng đến chỗ ít người.

“Thôi được rồi, nếu hai anh em mình xuống xe cùng một chỗ thì em đi theo anh. Nhìn cái dáng vẻ gầy nhom nhom của em là anh biết ngay nhà em không khá giả gì.”

Hồi nhỏ Triệu Kiến Đông hay đi lêu lổng ngoài đường, trải qua không ít chuyện, tầm nhìn không phải người bình thường nào cũng bì kịp.

Anh ấy thấy cậu nhóc Ôn Độ này khá hợp khẩu vị, chủ yếu là mắt sáng. Hơn nữa, anh ấy cảm thấy cậu nhóc này không phải người thường, có mưu trí, khiến người ta thích.

Ra ngoài, ai cũng là bạn bè, có thể giúp đỡ nhau thì nên giúp.

Chỉ trong vài câu chuyện, Ôn Độ đã quen thuộc với Triệu Kiến Đông. Lúc cậu muốn đi vệ sinh, Triệu Kiến Đông cũng đi theo, sợ cậu bị ai đó lừa gạt.

Những tên trộm kia muốn theo Ôn Độ và Triệu Kiến Đông đi tiếp về phía nam, nhưng địa bàn của chúng không ở đó nên đã xuống xe giữa đường.

“Bọn chúng đi rồi.”

Ôn Độ ngồi trên tàu, nhìn những tên trộm đang đứng trên sân ga, hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu, nói với Triệu Kiến Đông một cách thản nhiên.

Triệu Kiến Đông nhìn thấy ánh mắt hung dữ của những tên trộm, nhíu mày lo lắng nói: “Em trai, bọn chó đẻ kia chắc chắn đã nhắm vào em rồi. Sau này em đi tàu hỏa phải cẩn thận hơn nhé.”

Ngón tay Ôn Độ khẽ động, lưỡi dao trên đầu ngón tay tỏa sáng lạnh lẽo, những tên trộm bên ngoài cũng nhìn thấy, đồng tử co lại nhìn Ôn Độ với vẻ kinh ngạc.

Bọn chúng không ngờ rằng cậu nhóc này lại là đồng nghiệp.

Hầu Tử rơi vào tay cậu cũng không oan uổng.

Nhưng mối thù này vẫn phải trả!

Bọn trộm quay lưng đi.

“Cảm ơn anh.” Ôn Độ Gọi một tiếng anh cả, cũng không hề cảm thấy áp lực.

Về mặt tâm lý, cậu còn trưởng thành hơn cả Triệu Kiến Đông.

Nhưng kiếp trước đã quá đắng cay, cậu muốn quên đi. Đã được tái sinh, vậy hãy bắt đầu lại, cậu chỉ mới mười hai tuổi, có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho em gái.

Lại một ngày một đêm trôi qua.

Cuối cùng tàu cũng đến ga.

Ôn Độ bước xuống xe, sau lưng là Triệu Kiến Đông cao một mét chín. Triệu Kiến Đông vác hành lý, đứng đó trông như một tòa tháp sắt.

Ôn Độ tuy gầy nhưng cũng rất cao. Hai người đứng ở cửa ra ga xe lửa Sở Thành, có cảm giác bao quát cả bầu trời.

“Nơi quái quỷ này thật nóng.” Triệu Kiến Đông nói vậy, cởi áo khoác trên người, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ: “Nếu là ở Phụng Thiên của bọn anh, áo bông quần bông đều mặc kín mít.”

Ôn Độ không ngờ rằng Triệu Kiến Đông cũng đến Sở Thành để làm ăn.

“Anh định đi đâu?”

“Ôn Độ, em định đi đâu?”

Hai người cùng lên tiếng, Triệu Kiến Đông cười lớn nói: “Nếu em không có nơi nào để đi, thì đi theo anh. Chị gái anh theo chồng đến đây rồi. Anh đến nương tựa chị gái và anh rể. Anh rể tìm cho anh một công việc ở nhà máy, làm công việc chân tay. Nếu em không có chỗ ở, thì cứ đi theo anh trước đi.”

Ôn Độ đã làm giám đốc cả đời, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, là một doanh nhân nổi tiếng đã được báo chí nhắc đến vô số lần.

Cậu không muốn kiếp này lại bắt đầu từ việc vác gạch.

“Anh, em cũng có người quen ở đây, em đi trước đây.”

“Vậy nếu có việc gì thì cứ đến tìm anh nhé!” Triệu Kiến Đông bước nhanh hai bước, đuổi theo Ôn Độ và nói cho cậu địa chỉ nhà anh ấy.

Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông một cách sâu sắc, gật đầu: “Em nhớ rồi.”

Nói xong, cậu bước đi về phía trước không quay đầu, băng qua đường và đi về hướng ngược lại, nhanh chóng hòa vào dòng người và biến mất.

Triệu Kiến Đông đi theo hướng ngược lại, đến chỗ chị gái anh ấy.

Ôn Độ đứng ở bến xe buýt, mua vé lên xe, đi hai tiếng rưỡi mới đến nơi được xem là nơi phát tài của nhiều người ở kiếp trước. Không ít người ngoại tỉnh đến Sở Thành lập nghiệp, bị người bản địa kỳ thị, có tiền cũng không có chỗ thể trụ lại Sở Thành.

Nhiều người liều lĩnh vào nam làm việc, không biết tiếng địa phương, bị lừa đảo là chuyện thường.

Và tất cả những điều này đều là cơ hội của Ôn Độ.

Trong thời đại đầy vàng son này, những người thông minh và may mắn sau vài thập kỷ sẽ có giá trị tài sản hàng trăm tỷ.

Những người kém may mắn cũng trở thành triệu phú. Bây giờ, miễn là mọi người chăm chỉ, cẩn thận, chịu khó làm việc và có đầu óc linh hoạt hơn một chút, họ có thể kiếm được thành công mà cả đời trước họ không kiếm được.

Ôn Độ nhét hai gói thuốc lá Trung Hoa mềm giá năm đồng vào túi, nhìn người đàn ông đi ngang qua bên cạnh, vẻ mặt ủ rũ, biết rõ ràng anh ấy không phải người bản địa.

Người đàn ông bước vào một quán trà, Ôn Độ cũng theo vào.

Quán trà rất đông khách, lại đặc biệt sạch sẽ.

Bên ngoài trên cây treo một tấm bìa cứng, viết bằng bút lông đỏ dòng chữ “Tố cáo vi phạm vệ sinh thưởng năm hào”.

Thế này quả là ra tay hào phóng!

Có lẽ vì vậy mà quán thu hút được rất nhiều khách hàng.

Quán trà chỉ là một cái lều đơn giản, bày mấy cái bàn ghế nhựa, có chút giống như những quán nướng ven đường ngày nay. Nhưng lượng khách cũng đông đúc không kém gì các quán nướng.

Tìm được một chỗ ngồi, Ôn Độ ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, người đàn ông ngoại tỉnh cũng đến và ngồi chung bàn với Ôn Độ.

Quán đông người nên đa số khách đến đều phải ghép bàn.

Hai người im lặng chờ đợi, mãi một lúc sau mới có nhân viên đến.

Đây là giờ cao điểm của trà chiều, giá cả thường rẻ hơn so với bữa ăn thông thường. Ôn Độ dùng tiếng địa phương trôi chảy để gọi món, sau đó đến lượt người đàn ông ngoại tỉnh. Anh ấy khó khăn trao đổi với nhân viên một lúc lâu, đôi mày nhíu chặt thành một cục.

Khi nhân viên rời đi, anh ấy khẽ lẩm bẩm vài câu chửi thề bằng tiếng địa phương, ôm chặt chiếc túi frong tay.

Ôn Độ giả vờ như không thấy.

Ra khỏi quán trà, Ôn Độ vẫn chưa no.

Cậu mới mười hai tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng lại phải kiếm tiền. Nếu không phải vì muốn kiếm được số tiền đầu tiên, cậu đã chẳng đến quán trà ăn uống.

Ôn Độ nhớ về quán ăn quê nhà, chỉ cần một hào rưỡi là có thể mua được một tô mì thịt cừu, no căng bụng.

Đó mới là nơi phù hợp với cậu.

Em gái cậu hồi nhỏ cũng từng ăn ở đó, mỗi lần đi ăn chỉ ăn được một nửa tô, sau đó lại nhìn anh trai nỉ non nũng nịu: “Anh ơi, em không ăn nổi nữa!”

“Vậy em húp ít nước đi.”

Ôn Độ chừa lại một ít nước cho em gái, phần mì còn lại tự mình ăn hết.

Hai anh em ăn no nê sẽ đi dọc lề đường, thong thả bước về nhà.

Đó là những hình ảnh mà Ôn Độ đã nhớ lại vô số lần trong kiếp trước.

Ôn Độ đi trước người đàn ông ngoại tỉnh, lại đến trước khu đất trống. Cậu đứng đó nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Người đàn ông ngoại tỉnh đã sớm chú ý đến Ôn Độ, thấy cậu chờ ở đây khá lâu, đã quan sát một lúc rồi mới đến bắt chuyện.

“Chàng trai, cậu đang nhìn gì vậy?”

Ôn Độ nhìn người đàn ông ngoại tỉnh, cau mày, đầy vẻ đề phòng: “Nhìn gì cũng không liên quan đến anh.”

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.