Người ngoại tỉnh cười khẽ, chỉ tay về phía khu đất trống trước mặt: “Tôi thấy cậu cứ nhìn mãi, muốn hỏi cậu muốn làm gì vậy. Hay là cậu muốn mảnh đất này?”
“Tôi muốn mảnh đất này làm gì chứ? Tôi đang chờ chủ sở hữu mảnh đất này.” Ôn Độ nói rồi đi về phía bóng râm, mắt vẫn nhìn về phía ngã tư đường.
Khóa mắt nhìn thấy người ngoại tỉnh đi theo đằng sau, cậu biết chuyện này có chín mươi tám phần trăm khả năng thành công.
Đúng như dự đoán, người ngoại tỉnh bắt đầu hỏi dò cậu: “Chú em, cậu tìm chủ mảnh đất này để làm gì?”
“Anh hỏi nhiều thế làm gì? Muốn cướp việc của tôi à? Tôi nói cho anh biết nhé, việc này ngoài tôi ra, anh còn lâu mới cướp được.”
Ôn Độ vẻ mặt đắc ý, tràn đầy khí chất của người trẻ tuổi: “Đừng thấy nơi này có nhiều người đến tìm vàng như vậy mà muốn bám trụ ở địa phương này, độ khó ngang với đi Tây Trúc thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đây. Người ngoại tỉnh như anh thì từ bỏ đi, đừng đến đây góp vui làm gì.”
Làm sao người ngoại tỉnh có thể không biết chuyện này chứ!
Anh ấy đã nếm đủ đắng cay, nên mới cau mày lo lắng.
Chính sách nhà nước tốt, để hưởng ứng lời kêu gọi của nhà mình, dự định đến Sở Thành lập nghiệp.
Ai ngờ mảnh đất anh ấy vất vả kiếm được, lại không tìm được ai xây dựng nhà máy cho.
Hiện giờ, các nhà máy bên cạnh đều đã được xây dựng, sắp sửa đi vào hoạt động, mà đến một công nhân anh ấy cũng không tìm được. Khó khăn lắm mới tìm được một chủ thầy, nhưng giá lại cao ngất ngưởng.
Nếu thực sự để đám người này xây dựng nhà xưởng, anh ấy thậm chí còn không đủ tiền trả lương cho công nhân.
Người ngoại tỉnh đang gặp kho" khăn, bỗng nhiên gặp được Ôn Độ.
“Cậu biết xây nhà xưởng không?” Người ngoại tỉnh hỏi Ôn Độ.
Ôn Độ không thèm trả lời, anh ấy tiếp tục nói: “Trông cậu trẻ thế này, không giống người có kinh nghiệm.”
Ôn Độ liếc anh ấy một cái, hừ lạnh: “Đừng coi thường người khác. Anh biết ông nội tôi làm gì không? Ông ấy đã từng đi du học nước ngoài từ sớm, học về kiến trúc đó. Đừng nói là xây nhà xưởng rách nát, xây cả một tòa nhà cao tầng tôi cũng làm được. Từ nhỏ tôi đã theo ông nội học, học đồng tử công đó. Cả cái Sở Thành này cũng chẳng tìm được mấy người giỏi hơn tôi!”
Người đàn ông ngoại tỉnh trợn tròn mắt, nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi không tin.”
“Muốn tin hay không thì tùy anh. Không tin cũng không sao, tôi cũng không làm việc cho anh.” Ôn Độ tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một quyển sổ và một cây bút.
Đây là thứ cậu mua ở hợp tác xã trước khi lên xe rời khỏi nhà.
Trên mặt giấy đã vẽ được kha khá thứ.
Ôn Độ muốn lấy lại toàn bộ kỹ năng của kiếp trước, bởi kiếp này cậu kiếm sống bằng nghề này. Nghĩ về nhà xưởng hiện đại của kiếp sau, rồi nhìn lại nhà xưởng đầy rẫy sai sót trong bản thiết kế của kiếp này, cậu nhíu mày cầm bút bắt đầu vẽ phác thảo
Kỹ thuật của cậu rất chuyên nghiệp, khiến người ngoại tỉnh nhìn vào sáng mắt lên.
Hoàng Long Nghị có con mắt tinh tường, lại gan dạ, thời buổi này không phải ai cũng có quyết tâm dốc hết vốn liếng
như vậy.
Anh ấy rất khôn khéo, đợi đến khi Ôn Độ vẽ gần xong mới lên tiếng: “Chú em, cậu bảo đến tìm chủ mảnh đất này là Muốn nhận việc à?”
“Tất nhiên rồi, chứ không thì tôi chờ ở đây làm gì?”
Ôn Độ nhíu mày, thu dọn bản vẽ lại, cất vào túi, không hề che giấu việc mình là người từ nơi khác đến. Hoàng Long Nghị nhìn động tác của cậu, cảm thấy thằng bé này có chút tài năng, nhưng cách đối nhân xử thế còn có phần non nớt.
Non nớt mới tốt, dùng người như vậy yên tâm hơn.
Những chuyện xây nhà xưởng này, anh ấy phải theo sát, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh ấy sẽ phải tán gia bại sản, gánh một khoản nợ khổng lồ.
“Cậu biết xây nhà không?”
Hoàng Long Nghị nói giọng địa phương, không hề che giấu việc mình là người ngoại tỉnh, thậm chí còn không hỏi Ôn Độ có hiểu hay không.
Đúng là Ôn Độ có thể nghe hiểu được, cậu bực bội nói: “Không phải vừa rồi tôi nói với anh rồi à, cả cái Sở thành tìm không thấy ai biết xây nhà giỏi hơn tôi đâu. Bọn họ còn lâu mới hiểu biết bằng tôi.”
Hoàng Long Nghị nhìn Ôn Độ đứng dậy, trong lòng nóng ruột, vội vàng đuổi theo hỏi: “Chú em, cậu không đợi chủ mảnh đất này nữa à?”
“Để mai nói sau, tôi vẫn chưa tìm được chỗ ở, đi tìm chỗ ở trước đã. Hơn nữa, không phải chỉ có anh ta mới không xây được nhà xưởng. Bên này rất nhiều ông chủ đều bị người bản địa ghét, tạm thời không xây được nhà xưởng. Tôi không có duyên với ông chủ này, vậy đổi sang ông chủ khác xem sao.”
Lúc này Hoàng Long Nghị không thể che giấu thân phận nữa, bước tới kéo tay Ôn Độ, cười nói: “Chú em, anh thấy chúng ta có duyên lắm, cậu cũng không cần tìm người khác đâu.”
Ôn Độ dừng bước, cúi đầu nhìn Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị không cao, chỉ tầm 1m7.
“Anh là chủ ở chỗ này à?”
Hoàng Long Nghị vội gật đầu: “Đúng vậy, chú em à, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó để nói chuyện tử tế được không? Nếu cậu không chê, tối i nay anh có thể sắp xếp cho cậu một chỗ ở.”
Nhưng Ôn Độ lại lùi lại hai bước, vẻ mặt đề phòng: “Mặc dù anh là người ngoại tỉnh, nhưng trông anh không giống ông chủ.”
Nói xong, cậu lập tức bỏ đi.
Những ngày gần đây, Hoàng Long Nghị vì chuyện xây dựng nhà xưởng mà ruột nóng như lửa đốt. Khó khăn lắm mới tìm được một người xây dựng giúp, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Anh ấy đuổi theo Ôn Độ phía sau, miệng lớn tiếng Gọt: “Chú em, tôi mời cậu ăn cơm! Chúng ta nói chuyện kỹ hơn đi!"
Trời đã tối.
Lúc này trời cũng đã tối ở nông trường Hồng Tinh.
Ôn Oanh mặc áo bông nhỏ, ngồi trên băng ghế nhỏ, ngẩn ngơ nhìn về phía nam.
“Oanh Oanh, sao con lại ngồi đây? Mau vào nhà đi, con còn chưa khỏi cảm, đừng ngồi ngoài cửa hóng gió nữa.”
Bà Ôn rót thuốc đã sắc sẵn vào bát, đặt lên bàn, Gọt Ôn Oanh vào uống thuốc.
“Oanh Oanh, vào uống thuốc đi!”
“Vâng ạ!”
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô bé nghe thật ngoan ngoãn, nhưng động tác của cô bé lại chậm chạp, nhìn không giống một đứa trẻ khỏe mạnh.
So với trước đây, bà Ôn thấy cháu gái ngoan ngoãn hơn rất nhiều, bà quay người lén lau ra một viên kẹo đặt trên bàn trước mặt cô bé.
“Uống thuốc xong rồi ăn nhé.”
Ôn Oanh vui vẻ ngẩng đầu lên, nói: “Bà ơi, bà tốt với con quá!”
“Biết bà tốt với con thì đừng chọc giận bà nữa. Mau uống thuốc đi.” Bà Ôn giả vờ hung dữ nói.
Nếu là trước đây, cháu gái nhỏ đã sớm trốn bà đi rồi. Nhưng bây giờ lại như một đứa ngốc, còn cười với bà. Nhìn đứa ngốc nhỏ bé hiện tại, bà Ôn lại càng thích đứa cháu gái nghịch ngợm hay chạy nhảy bên ngoài trước kia hơn.
Ít nhất bà cũng không phải lo lắng đứa trẻ này sẽ chết yểu.
Trong thôn có một tục lệ, những đứa trẻ chết yểu không được chôn cất, mà phải quấn trong chăn nhỏ và ném vào rừng.
Những người nhát gan thường không dám vào rừng vì nơi này đầy rẫy thi thể của những đứa trẻ không may mắn. Từ những đứa trẻ chỉ sáu tháng tuổi đến ba tuổi, số lượng rất nhiều.
Bà Ôn không muốn cháu gái mình cũng chết yểu.
Bà cắn răng, dự định ngày mai ra chợ mua hai cân thịt, băm nhuyễn thịt để nấu cháo thịt cho cô bé.
Thuốc rất đắng.
Khuôn mặt Ôn Oanh nhăn nhó khi uống thuốc.
Chưa uống hết thuốc, cô bé đã muốn nôn, nhưng biết rằng đây là thuốc dùng tiền mua về. Cô bé nôn oẹ mấy lần, cuối cùng đành nuốt hết thuốc. Uống xong vội vàng ngậm viên mứt táo vào miệng, ngay lập tức hết đắng.
Bà nội thật tốt!
“Uống xong rồi à? Còn không vào nhà đi, ngồi đây cười ngốc nghếch gì vậy?” Bà Ôn đến gần cầm bát đi rửa.
Ôn Oanh nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, sau này con lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ mua cho bà những bộ quần áo đẹp, để bà trở thành bà lão đẹp nhất thôn.”
Bà Ôn khẽ cười khẩy, rõ ràng trong lòng rất vui nhưng miệng lại nói: “Bà không mặc những bộ quần áo đó cũng là bà lão đẹp nhất thôn.”
Ôn Oanh nũng nịu dỗ dành bà: “Vậy thì chẳng trách con lại xinh đẹp như vậy? Hóa ra là thừa hưởng từ bà nội!”
“Con bé này học cái thói nịnh hót ở đâu vậy?” Bà Ôn miệng thì chê bai nhưng mắt lại lấp lánh nụ cười.
“Con học từ ba ạ!”
“Đồ ngốc.”
Ôn Oanh như một cái đuôi nhỏ lẽo đi theo sau bà, lề nhề hỏi: “Bà ơi, bà nghĩ anh trai con đã đến nơi chưa? Bây giờ anh ấy đã viết thư cho Oanh Oanh chưa? Bà, con có thể đi tìm anh trai được không?”
Đăng bởi | m_e_o |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |