Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1044 chữ

"Đúng!" cậu bé cũng sợ, nắm chặt tay Ôn Oanh, để phân tán sự chú ý của cô bé: "Cậu tên gì?"

"Ôn Oanh." Ôn Oanh run rẩy nói.

"Tớ tên Luật Cảnh Chi."

Ôn Oanh mở miệng muốn nói, nhưng bị một cơn gió lạnh lùa vào, cô bé quay lưng lại nói một cách nghiêm túc: "Đừng nói nữa, chạy nhanh lên! Nếu bị đuổi kịp thì chúng mình sẽ chết đó."

Bỗng nhiên, trong rừng núi lóe lên một tia sáng.

Luật Cảnh Chi kéo Ôn Oanh chạy: "Họ đuổi tới rồi!"

Chắc chắn họ không thể chạy nhanh hơn người lớn, phải tìm chỗ trốn.

Ôn Oanh tuy ngốc, nhưng không phải ngu.

Cô bé biết Luật Cảnh Chi thông minh hơn mình, nên im lặng chạy theo cậu bé.

Bây giờ đã vào thu, nhiều chỗ đầy lá cây.

Luật Cảnh Chi nương ánh trăng, thấy trong thung lũng có đống lá cây tích tụ lâu năm, cậu bé bước xuống trước, đi vài bước rồi quay lại đưa tay về phía Ôn Oanh.

"Xuống đây!"

Ôn Oanh rất tin tưởng cậu bé, đưa tay nhỏ nắm lấy tay cậu bé, từ từ trượt xuống.

Bên dưới có nhiều lá cây, bọn họ vừa xuống một chút đã lún vào.

"Nằm xuống đi, đừng nói gì cả, đêm nay chúng ta ở đây." Luật Cảnh Chi nói rồi nằm xuống trước, bên dưới là lớp lá dày, cũng không lạnh.

Ôn Oanh làm theo, sau khi cô bé nằm xuống, Luật Cảnh Chi khẽ ngồi dậy, phủ lá lên đầu cô bé. Sau đó cậu bé cũng làm cho bản thân y hệt mình vừa làm cho Ôn Oanh khi nãy.

Dưới ánh trăng, dù có nhìn kỹ đến đâu cũng khó phát hiện hai đứa trẻ nằm trong khe núi này.

"Tớ muốn về nhà."

Ôn Oanh nhớ anh trai rồi.

"Suỵt, đừng nói, bọn họ vẫn đang đuổi theo đó." Luật Cảnh Chi nắm tay Ôn Oanh, nhỏ giọng an ủi cô bé: "Đừng sợ, nhất định chúng mình sẽ về được nhà thôi."

Không lâu sau, tiếng nói từ trên cao truyền xuống, chị Hồng tức giận đến nghiến răng: "Không ngờ hai đứa nhãi con đó vẫn có thể chạy trốn được!"

Một người đàn ông khác nói với giọng điệu tàn ác: "Chạy không xa đâu, đợi tìm thấy chúng nó rồi, nhất định phải đánh cho chúng nó nhừ tử. Không nghe lời thì đánh gãy chân, vứt lại trên núi cho sói ăn!"

Chị Hồng thầm chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ dịu dàng dụ dỗ: "Các cháu ra đây đi! Đừng trốn nữa, dì biết các cháu ở đây mà! Trong núi có sói, không an toàn, nhanh ra đây theo dì về nhà nào."

Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Oanh run rẩy không ngừng, cô bé luôn nhớ lời của Luật Cảnh Chi, không thể phát ra tiếng.

Phát ra tiếng sẽ bị phát hiện, bị phát hiện thì sẽ bị bắt lại, bị bắt lại thì cả đời này cô bé sẽ không gặp được anh trai nữa.

Cạch.

Cành cây khô trên đầu bị giẫm gãy, phần đất bên cạnh lún xuống.

Hai tên xấu xa đang ở ngay trên đầu bọn họ! ! !

Tuyệt đối không được lên tiếng!

Luật Cảnh Chi vô cùng căng thẳng, cậu bé nắm chặt tay Ôn Oanh, sợ cô bé phát ra âm thanh.

Cô bé kiên cường hơn cậu bé tưởng nhiều.

Dù hai kẻ buôn người trên kia có dụ dỗ thế nào, cô bé vẫn không phát ra tiếng nào.

"Chị Hồng, chị nói xem liệu hai đứa nhỏ kia có ngã xuống, rồi lăn vào trong khe núi không?" Giọng nói the thé của người đàn ông khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chị Hồng đứng trên mặt đất trống trải, quấn áo bông dày, khuôn mặt âm trầm: "Nếu thật sự ngã xuống, chắc chắn đi được không xa, mày xuống đó tìm đi!"

"Được!"

Người đàn ông nói rồi định nhảy xuống, nhưng đột nhiên có tiếng động vang lên từ xa.

Chị Hồng gọi gã lại, giọng điệu lạnh lùng: "Đi xem bên đó đi!"

"Hai đứa nhãi con này chạy không xa đâu! Hôm nay nhất định phải bắt chúng lại, xem tao xử lý chúng thế nào. Còn dám chạy nữa chứ." Lời nói độc ác của người đàn ông khiến người ta rợn tóc gáy.

Ôn Oanh sợ đến run lẩy bẩy.

Cô bé nắm chặt tay Luật Cảnh Chi, hai đứa nhỏ ôm lấy nhau để sưởi ấm, không ai dám phát ra tiếng động nào.

"Chết tiệt! Không có gì cả!"

Không lâu sau, hai người đó đã quay lại.

Người đàn ông miệng lầm bầm, không có lời nào tốt đẹp nào cả: "Để tôi nhảy xuống đây xem sao, tôi không tin là không tìm thấy hai đứa nhỏ này!"

Chị Hồng cũng đi tới, nhìn xuống dưới: "Tìm cẩn thận vào."

Từng đợt gió thổi xào xạt vào núi.

Một cơn gió mạnh thổi qua, lá cây bay tứ tung.

Mặt của Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi bị lá cây phủ kín.

Hai đứa bé nghe thấy bên cạnh có tiếng người nhảy xuống từ trên cao, xào xạc tìm kiếm sau xấp lá cây.

"Đừng tìm nữa, lên mau, có người đến!" Chị Hồng đột nhiên hạ giọng gọi.

Người đàn ông không cam tâm, nói nhỏ: "Sợ gì chứ? Đến lúc đó cứ nói với người ta là chúng ta đi săn."

"Nếu mày không lên thì tao đi đó." Chị Hồng nói, còn cố ý chạy đi, nghe tiếng bước chân đã chạy xa.

Người đàn ông bên dưới hét lên: "Tôi lên đây, chị Hồng, đợi tôi với!"

Ngay sau đó, Ôn Oanh nghe thấy tiếng người đàn ông cũng đã đi xa.

Cô bé vừa định cử động, cánh tay đột nhiên bị Luật Cảnh Chi nắm chặt lấy, Luật Cảnh Chi ra hiệu cho cô bé đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Không biết bao lâu sau, cô bé lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ trên đầu mình.

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.