Giọng của người đàn ông lạnh lùng như rắn độc: "Chị Hồng, hai đứa nhỏ kia chắc chắn không ở đây đâu, nếu chúng mà ở đây, khi nghe thấy chúng ta đã rời đi, chắc chắn đã bò ra rồi."
"Tiếp tục tìm cho tao, tao không tin không tìm thấy chúng!" Chị Hồng đã làm việc này nhiều năm, chưa từng có đứa nhỏ nào thoát khỏi tay cô ta.
Nói xong, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều toát mồ hôi lạnh.
Hai đứa không ngờ vừa rồi thật sự là một cái bẫy.
Lần này họ càng không dám động đậy, sợ lại bị lừa.
Đến cuối cùng, hai người bọn họ lại mơ màng ngủ quên mất.
Ôn Oanh tỉnh dậy vì lạnh.
Cô bé mở mắt, phát hiện trời đã sáng.
Không biết hai người kia còn ở đây không.
Ôn Oanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô bé lặng lẽ quan sát xung quanh, chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào, mới dám gọi Luật Cảnh Chi.
Cô bé lặng lẽ gạt lá cây, thấy mặt Luật Cảnh Chi đỏ bừng như chiếc đèn l*иg đỏ treo trong sân vào rằm tháng Giêng, lập tức hoảng sợ.
Trước đây cô bé từng thấy trong giấc mơ, khi anh trai bị bệnh, mặt cũng đỏ như vậy.
Cảnh Chi sẽ chết!
Ôn Oanh vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng không dám khóc.
"Cảnh Chi, mau tỉnh dậy! Cậu không thể ngủ được, sẽ chết đó!"
"Chúng mình khó khăn lắm mới trốn ra được, cậu không thể chết được!"
Nếu không có Cảnh Chi, chắc chắn cô bé sẽ bị hai kẻ buôn người đó bắt lại.
Cô bé phải cứu Cảnh Chi!
Ôn Oanh bò dậy từ trong đống lá cây, chạy về phía con suối nhỏ trong sơn cốc. Lá cây trong rừng đều là lá cây dương tử và lá thông, không có chiếc lá to nào.
Cô bé dùng tay cũng không múc được bao nhiêu nước mang về.
Ôn Oanh xé rách chiếc váy nhỏ của mình, làm ướt miếng vải, rồi mới mang trở lại.
Cô bé vẫn còn nhỏ, đi đứng không vững, đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần, mới mang được miếng vải ướt trở về.
Ôn Oanh làm theo cách trong giấc mơ, giống như cách anh trai tự cứu lấy mình, lau trán và lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi. Sau khi lau xong, cô bé lại cố gắng cõng Luật Cảnh Chi lên, kéo cậu nương theo dòng suối đi xuống núi.
Người bạn duy nhất lại vẫn cứ hôn mê, gần như sắp chết.
Ôn Oanh rất sợ hãi.
Cô bé vừa đi vừa tự động viên mình.
"Ôn Oanh không sợ, Ôn Oanh nhất định phải đưa Cảnh Chi đi tìm anh trai!"
"Ôn Oanh phải dũng cảm, không sợ khó khăn!"
Trên núi Đại Hắc, một bóng dáng nhỏ bé cố gắng cõng một đứa trẻ đang hôn mê bất tỉnh có cơ thể gần bằng mình, gian nan bước đi trong sơn cốc.
Dưới những chiếc lá mục nát toàn là đá cuội.
Cô bé không bước vững, ngã sang bên cạnh.
"Cảnh Chi!"
Ôn Oanh hoảng sợ đứng dậy, kiểm tra xem Luật Cảnh Chi có bị thương không. Cô bé dùng hết sức, lại cõng Luật Cảnh Chi lên. Vì dùng lực rất lớn, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu của cô bé cũng đỏ bừng lên.
"Ôn Oanh nhất định sẽ cứu Cảnh Chi!"
"Anh trai còn đang đợi Ôn Oanh, Ôn Oanh không thể bỏ cuộc được!"
Nhưng cô bé thật sự sắp hết sức rồi.
Ôn Oanh đứng dậy, lung tung lau mặt, lại làm ướt miếng vải, lau lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi. Cuối cùng, cô bé buộc lại miếng vải lên trán Luật Cảnh Chi.
Cô ngồi bên cạnh Luật Cảnh Chi, nhai chiếc bánh bao lạnh ngắt, uống nước trong dòng suối nhỏ.
Nước suối là nước suối từ trong núi.
Anh trai nói, uống nước suối từ trong núi sẽ không bị đau bụng.
Ôn Oanh ăn hết nửa chiếc bánh bao lạnh ngắt cuối cùng, nhìn đôi giày vải lộ ngón chân, cô bé khẽ co ngón chân lại.
Đây là đôi giày bà nội làm cho cô bé, nếu bà nội thấy giày của cô bé bị rách, chắc chắn sẽ mắng cô bé là đồ vô dụng.
Cô bé nhớ bà nội.
Dù bà nội có mắng cô bé, cô bé cũng cảm thấy những ngày tháng đó thật tốt đẹp.
Ôn Oanh lau nước mắt đứng dậy, cúi người xuống trước mặt Luật Cảnh Chi, dùng sức cõng cậu bé lên. Luật Cảnh Chi gần bằng cô bé, nhưng thực sự rất gầy, cũng rất nhẹ nữa.
Cậu bạn béo ở nhà bên còn béo hơn Cảnh Chi nhiều.
"Cảnh Chi, may mà cậu không phải là bạn béo, nếu không chắc chắn tớ không thể cõng cậu nổi rồi."
"Nơi này thật đáng sợ, u ám như núi Đại Hắc mà anh trai nói vậy. Trong núi Đại Hắc có gấu ăn thịt người, nếu làm phật lòng các vị thần ở đây, đi qua sẽ chết ở đó."
Ôn Oanh nhớ lại lời bà nội kể khi ngồi trò chuyện với người khác trước cửa nhà, càng nói càng sợ hãi.
"Ôn Oanh rất ngoan."
"Ôn Oanh là bé nghe lời nhất.
…
Mặt trời đã lên.
Ánh nắng vàng rực chiếu xuống con đường nhỏ trên núi, như xua tan bóng tối ở đây.
Có mặt trời thì sẽ không lạnh như vậy nữa.
Ôn Oanh cõng Luật Cảnh Chi, từ ngọn núi này leo sang ngọn núi khác. Cô bé cõng không nổi thì tìm một cành cây lớn, đặt Luật Cảnh Chi lên đó, kéo cậu bé đi.
Khi xuống núi, cô bé bám lấy cành cây, trượt xuống, tiết kiệm được không ít sức lực.
Đăng bởi | m_e_o |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |