Ôn Oanh ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế đẩu nhỏ, nài nỉ anh trai: “Anh ơi, anh có thể nhanh đi đến trạm y tế để cứu Chi Chi không? Nếu không có Chi Chi, em chắc chắn sẽ không thể trốn thoát. Anh phải theo dõi bác sĩ, dặn dò bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho Chi Chi!”
Cô bé nhát gan.
Lại ngốc.
Nhờ có Chi Chi dẫn cô bé theo, cô bé mới có thể gặp lại anh trai và bà nội.
Tuyệt đối không thể để Chi Chi trở thành người ngốc được.
“Được.”
Ôn Độ nghiến răng, vừa mới gặp lại em gái, đã phải đi cứu người. Cậu sợ rằng nếu cậu đi, khi quay lại em gái sẽ không còn ở đó.
Nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn đầy mong đợi của em gái, cậu hoàn toàn không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô bé.
Khi Ôn Độ chuẩn bị đi, cậu phát hiện nước trong nồi đang sôi. Cậu đi ra sân lấy chậu giặt quần áo to vào nhà, đặt trên nền hiên nhà, múc nước nóng trong nồi đổ vào chậu, rồi lấy nước lạnh trong bể nước pha vào.
Ôn Độ ngồi xuống thử xem độ ấm của nước đã vừa chưa, nhìn em gái nói: “Bà ơi, bà mau tắm cho Oanh Oanh đi rồi thay quần áo cho em ấy nữa. Con đi xem bạn của Oanh Oanh thế nào.”
“Anh ơi!”
Ôn Oanh nhìn thấy anh trai đi ra sân, bỗng nhiên nói lớn: “Em sẽ ở nhà đợi anh về!”
Ôn Oanh rất sợ anh trai ra ngoài sẽ không quay lại.
Ôn Độ quay lưng về phía em gái, nghe thấy tiếng gọi này, hốc mắt nóng ran, có cảm giác muốn khóc.
“Ừ, anh sẽ sớm quay về!”
Ôn Độ nắm chặt tay, nín thở bước ra ngoài.
Cậu đạp chiếc xe đạp của ba, phóng thẳng đến trạm y tế.
“Bác sĩ, có phải ở đây có một đứa nhỏ bị sốt, được một đứa nhỏ khác đưa đến không ạ?” Vừa đến nơi, Ôn Độ gõ cửa phòng khám và hỏi bác sĩ đang trực ở bên trong.
Bác sĩ nhìn lên thấy Ôn Độ lập tức cau mày, nghiêm khắc nói: “Nhà các cậu làm ăn kiểu gì thế? Cháu bé sốt đến thế này mà còn để nó tự đi lại à? Thật là vô trách nhiệm!”
Ôn Độ đợi cho đến khi bác sĩ mắng xong mới nói: “Đứa nhỏ đó không phải người nhà cháu, mà là một người bạn đi cùng với em gái cháu, cùng bị bọn buôn người bắt cóc.”
Bác sĩ cũng đã nghe tin có trẻ em trong thôn bị bắt cóc.
Sắc mặt ông ấy dịu lại, chỉ vào cánh cửa bên cạnh và nói: “Đứa bé kia đã được cho uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh, đang nằm ở giường bệnh bên kia kìa. Cháu qua thăm nó đi.”
“Vâng, cháu đi nộp tiền trước đã.”
Ôn Độ nộp tiền xong rồi quay lại phòng bệnh bên cạnh.
Trên giường bệnh có một đứa nhỏ gầy gò, lem luốc, khuôn mặt khó mà nhận ra giới tính. Nếu không phải vì bộ quần áo, có lẽ người ta cũng không thể phân biệt được bé trai hay bé gái.
Lúc nãy cậu nghe em gái nói đứa nhỏ này tên là Chi Chi, vô thức nghĩ rằng đây cũng là một bé gái. Ai ngờ lại là bé trai.
Kiểu dáng quần áo của cậu bé này không giống như ở đây. Cậu lại nhìn đôi giày da nhỏ bé trên chân cậu bé, càng khẳng định suy đoán của bản thân.
Gia đình cậu bé này chắc chắn rất khá giả.
Nghĩ rằng cậu bé sẽ không thể tỉnh dậy ngay được, Ôn Độ chào tạm biệt bác sĩ, quay người bước ra khỏi trạm y tế, đi thẳng đến đồn cảnh sát đối diện.
Trước khi chết ở kiếp trước, cậu mới biết tin em gái đã qua đời. Tiếc là hai kẻ buôn người khốn kiếp, một kẻ vẫn còn trốn chạy ngoài vòng pháp luật.
Bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai kẻ buôn người khốn kiếp kia.
Ôn Độ âm trầm băng qua đường cái, trong lòng căm phẫn nghĩ, nhất định phải bắt được những kẻ buôn người táng tận lương tâm, không hề có nhân tính kia.
“Chú Triệu, em gái cháu về rồi!” Đến đồn cảnh sát, Ôn Độ đi thẳng đến gặp trưởng đồn Triệu Đại Hà.
“Thật sao?”
Triệu Đại Hà với lấy chiếc mũ rộng vành đội lên đầu, rồi bước ra ngoài: “Nhanh lên, dẫn chú về nhà gặp em gái cháu. Hỏi xem cô bé đã về nhà bằng cách nào. Còn bọn buôn người thì sao?”
Triệu Đại Hà đi xe đạp ở phía trước, Ôn Độ cũng nhanh chóng đuổi theo bằng xe đạp của cậu.
Lúc hai người đến nhà họ Ôn.
Ôn Oanh đã tắm xong, mặc chiếc áo len mà Ôn Độ từng mặc khi còn nhỏ, đang ngồi trên giường đất ăn canh trứng.
Khuôn mặt trắng nõn nà một chút thịt cũng không có, chiếc cằm nhọn nhọn, đôi mắt to tròn như sắp rơi ra ngoài, trông thật đáng thương.
“Bác gái, cháu đến hỏi Oanh Oanh một số chuyện.” Triệu Đại Hà vào nhà, nói rõ tình hình với bà Ôn trước.
Bà Ôn không phải là một bà lão bình thường, trước đây nhà bọn họ là địa chủ giàu có. Chồng bà mua 100 mẫu đất ở nơi khác và còn có một căn nhà lớn, dự định đón bà và con gái đến đó.
Ai ngờ khi trở về thì bị bệnh nặng và qua đời.
Những thứ đã mua ở bên ngoài, cũng không lấy lại được.
Bà Ôn, một góa phụ mang một bụng bầu lớn, cùng đứa con gái nhỏ sống qua ngày.
Trong mắt người ngoài, nhà bọn họ chẳng khác gì nhà những người nông dân nghèo. Nhưng khi nạn đói xảy ra, bà Ôn không hề để hai đứa nhỏ phải nhịn đói.
Bà Ôn nuôi dạy con trai như một cậu ấm. Con nhà người ta ăn mặc luộm thuộm, nhưng con trai bà lúc nào cũng ăn mặc lịch sự. Quần áo luôn sạch sẽ, tươm tất, ăn uống cũng rất cầu kỳ.
Dù mặc áo len hay áo bông, bên trong cổ áo luôn có một chiếc cổ áo giả trắng tinh.
“Chú muốn hỏi gì cứ hỏi, sớm bắt được bọn buôn người để chúng không hãm hại người khác nữa.” Bà Ôn cầm ấm nước, pha một bình trà nóng hổi.
Đăng bởi | m_e_o |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |