Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 945 chữ

Triệu Đại Hà vội vàng xua tay: “Bác gái, không cần đâu ạ, cháu không khát.”

“Lát nữa nói chuyện nhiều, không uống trà khô cổ lắm.” Bà Ôn đặt bình trà xuống, ngồi xuống bên cạnh tiếp khách: “Oanh Oanh, chú con hỏi gì con cứ trả lời, đừng giấu giếm gì nhé, biết chưa?”

“Vâng ạ.”

Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu, rồi rụt rè nhìn về phía Triệu Đại Hà.

Triệu Đại Hà nhìn cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng thầm mắng lũ buôn người khốn nạn. Toàn bộ trang trại Hồng Tinh, ai mà chẳng biết nhà họ Ôn có một cô cháu gái ngốc nghếch ăn mặc như tiểu thư nhà địa chủ thời xưa.

Trước đây ông ấy cũng đã gặp vài lần.

Không ngờ cô bé ngốc nghếch chỉ là nói chuyện chậm, chứ không hề ngốc, hỏi gì cũng trả lời.

“Bọn buôn người là một nam một nữ, ở trong miếu hoang? Cháu đã đi qua hai ngọn núi mới trốn thoát được?” Triệu Đại Hà rất quen thuộc với khu vực này, cơ bản trong lòng ông ấy biết rõ chỗ nào có miếu hoang, có bao nhiêu miếu hoang.

Nghe cô bé mô tả xong, Triệu Đại Hà cũng đã có căn cứ.

Ông ấy đội mũ, lập tức đứng dậy nói: “Bác gái, bây giờ cháu sẽ dẫn người qua đó xem.”

“Bà nội, con cũng đi theo chú ấy!”

Ôn Độ muốn tận mắt nhìn thấy bọn buôn người bị bắt về quy án.

Bắt được bọn buôn người thôi chưa đủ, cậu còn muốn nhìn thấy bọn buôn người bị phán tử hình.

Ôn Độ để lại một câu, rồi đuổi theo Triệu Đại Hà.

“Tiểu Độ, con đi đâu đấy? Quay lại đây cho bà!” Bất chấp tiếng gọi của bà Ôn, Ôn Độ không hề ngoảnh đầu, đạp xe lao ra khỏi sân. Đến ngã tư đường, cậu mới đuổi kịp Triệu Đại Hà.

Triệu Đại Hà nhìn thấy Ôn Độ lẽo đẽo theo sau, cau mày nói: “Thằng nhóc này theo tới đây làm gì? Mau về nhà đi! Bọn buôn người không phải hạng tốt đẹp gì đâu, lỡ như cháu bị thương thì sao?”

Ôn Độ cúi đầu lầm lũi đi theo: “Các chú căn bản không biết còn có những ai nữa đâu!”

“Chú không biết thì cháu biết à?” Triệu Đại Hà thấy thằng nhóc nhà họ Ôn này thật là thú vị: “Nhóc con, nghề của chú chính là thế này đấy.”

“Vậy chú có biết còn có một cậu bé xuất thân không tệ trở về cùng em gái cháu không?”

“Cháu nói cái gì cơ?”

Triệu Đại Hà quay đầu hỏi Ôn Độ, suýt nữa thì lao vào luống rau bên cạnh. May là ông ấy có đôi chân dài, kịp thời chống đỡ cơ thể, nếu không chắc chắn sẽ ngã nhào xuống mặt đất.

Kiếp trước, Ôn Độ nhận được điện thoại từ cảnh sát, cho biết đã từng thấy một người đàn ông trung niên mặc vest lịch lãm tại hiện trường vụ tai nạn.

Người đàn ông đó trạc tuổi cậu, ngoại hình vô cùng điển trai, sau lưng có hàng chục vệ sĩ đi theo, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Mặc dù không biết lai lịch ra sao, nhưng Ôn Độ biết, những người có thể trình diện đều là thân nhân của nạn nhân.

Có lẽ gia đình của cậu thiếu gia nhà giàu đang gây sức ép lên cấp trên.

Chắc chắn Triệu Đại Hà biết gì đó, thậm chí còn có thể nhân cơ hội này thăng quan tiến chức.

“Cậu bé trốn thoát cùng em gái cháu đang nằm ở trạm y tế. Cậu bé mặc quần áo rất đẹp, chân còn đi giày da.”

Ôn Độ không cần nói nhiều, trong lòng Triệu Đại Hà cũng đoán được.

“Mau dẫn chú đến đó!”

Triệu Đại Hà xách xe từ trong ruộng rau ra, dưới chân dùng sức đạp một cái, còn không quên kêu Ôn Độ đi theo.

Ôn Độ đạp chiếc xe đạp hai sáu của ba đuổi theo.

“Chú Triệu, có thể bắt được bọn buôn người không ạ?”

“Em gái cháu và cậu bé kia đã trốn thoát hai ngày rồi. Nghe em gái cháu miêu tả địa điểm, có lẽ chúng đang ở trong ngôi đền hoang bên trong núi Đại Hắc. Bọn buôn người biết bọn nhỏ đã trốn thoát, làm sao có thể ở lại chỗ cũ đợi chúng ta đến bắt được? Chắc chắn chúng cũng đã bỏ chạy từ lâu rồi.”

“Muốn bắt được hai tên đó, chỉ dựa vào hai người trong đồn cảnh sát bọn chú là không thể. Nhưng em gái của cháu may mắn, những việc mà người dân bình thường chúng ta không thể làm được, có người có thể làm được.”

Triệu Đại Hà nói ra suy nghĩ trong lòng.

Muốn bắt được bọn buôn người, chỉ dựa vào hai người trong đồn cảnh sát bọn họ quả thực là mơ mộng hão huyền.

Ôn Độ cũng hiểu điều này.

Hai người bọn họ ráng sức đạp xe ngược gió lên dốc.

“Cháu biết tại sao đến giờ em gái cháu vẫn chưa được đưa ra khỏi huyện của chúng ta không?”

Triệu Đại Hà không coi Ôn Độ là trẻ con, chủ yếu là Ôn Độ tuy mới mười hai tuổi nhưng lại rất cao lớn, cao tới một mét bảy, nhìn cao hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa nửa cái đầu.

Ôn Độ lắc đầu: “Tại sao ạ?”

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.