Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1019 chữ

“Vì cậu bé bị bắt cóc cùng em gái cháu có lai lịch không nhỏ. Nhà của cậu bé đó đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ huyện của chúng ta. Hai ngày nay, tất cả cảnh sát đều được huy động, điều tra từng nhà, không bỏ sót khe núi nào.”

“Nhiều hộ gia đình sống trên núi, lực lượng cảnh sát hạn chế, không thể kiểm tra hết trong vòng một tuần được. Bọn buôn người đưa hai đứa nhỏ vào núi, việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn.”

Triệu Đại Hà cũng không ngờ rằng cô bé nhà họ Ôn lại lanh lợi như vậy, lại có thể thoát ra được, còn có thể dẫn theo một đứa nhỏ khác cùng trốn thoát.

Chẳng phải ai cũng nói cô bé đó ngốc à?

Ông ấy thấy cô bé, không hề ngốc chút nào, người ta gọi là đại trí giả ngu*.

*Đại trí giả ngu (raw gốc大智若愚): nghĩa là người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ ngốc nghếch.

Ôn Độ im lặng.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao kiếp trước không có tin tức gì.

Mấy hôm nay bỗng dưng trời trở lạnh, hai đứa nhỏ sợ hãi, cộng thêm sinh bệnh. Bên ngoài lại kiểm soát chặt chẽ, bọn buôn người không mang bọn trẻ đi được, lại không dám đưa cậu bé đi khám bệnh, lơ là một chút có thể khiến hai đứa bé mất mạng.

Không có bọn nhỏ, bọn buôn người sẽ thoát khỏi pháp luật.

Nếu không phải chó không thay đổi được thói quen ăn phân và bọn bắt cóc không bắt thêm trẻ con. Thì có lẽ đến chết cậu cũng không biết được em gái mình ở đâu, và cũng không biết cô bé đã chết từ lâu.

Ôn Độ dùng hết sức đạp xe, cùng Triệu Đại Hà đến trạm y tế.

“Cậu bé đó ở ngay bên trong.”

Ôn Độ chỉ vào căn phòng bên cạnh rồi nói, Triệu Đại Hà sải đôi chân dài bước vào.

Ông ấy nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh, quay lại nói với Ôn Độ vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu ở đây trông chừng cậu bé. Tuyệt đối không được để cậu bé gặp bất kỳ sự cố nào nữa. Bây giờ chú sẽ về đồn gọi điện thoại, thông báo cho đồng nghiệp ở huyện, yêu cầu bọn họ tăng cường lực lượng cảnh sát, cố gắng bắt hai kẻ buôn người sớm nhất có thể. Việc có thể bắt được kẻ buôn người hay không phụ thuộc vào cậu bé này.”

Ôn Độ còn chưa kịp mở miệng, Triệu Đại Hà đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Cậu muốn tự tay bắt kẻ buôn người để trả thù cho em gái kiếp trước.

Có những chuyện, bây giờ cậu nói ra cũng không ai tin, nhất định phải đích thân có mặt mới được.

Ôn Độ từ bên trong chạy ra, đúng lúc nhìn thấy ba cậu đứng trước cửa bệnh viện.

Thấy con trai chạy ra, ba cậu nói: “Tiểu Độ, con mau ra đây xem chiếc xe này, có giống hệt xe của ba không? Thôn mình còn ai mua xe giống ba nữa không vậy?”

“Thì đây là xe của ba mà.”

Ôn Độ lấy xe đạp, nhảy lên và chỉ vào trong trạm y tế nói: “Ba, con đã tìm thấy Ôn Oanh rồi, giờ con đi bắt bọn buôn người. Bên trong có một đứa nhỏ đang truyền nước, ba vào trông coi nó đi. Chăm sóc tốt cho thằng bé. Nhớ đừng để nó đi lạc nữa. Nếu nó tỉnh thì ba nói cho nó biết ba là ba của Ôn Oanh. Nếu nó đòi gặp Ôn Oanh, thì ba dẫn nó về nhà mình để gặp Ôn Oanh nhé.”

Trẻ con bị bắt cóc chắc chắn không có cảm giác an toàn.

Lỡ ba không dỗ được nó, có Ôn Oanh ở bên thì chắc chắn không sao cả.

Ôn Độ dặn dò Ôn Thiều Ngọc xong, lập tức đạp xe đi.

Ôn Thiều Ngọc mở to hai mắt, ngây người: “Tìm được Oanh Oanh rồi sao?”

Hắn vẫn còn hơi không dám tin, đưa tay véo một cái vào Mễ Thượng Tài đang đi ngang qua.

Mễ Thượng Tài bị đau la lên một tiếng, nhảy dựng lên.

“Cậu véo tôi làm gì vậy?”

“Vừa rồi con trai tôi nói nó tìm được con gái tôi rồi, tôi muốn xem xem có phải nằm mơ không.” Ôn Thiều Ngọc nhìn Mễ Thượng Tài nhảy dựng lên, nhận ra con gái hắn đã thực sự trở về.

Hắn nhớ lại lời dặn dò của con trai, quay người đi vào trong.

Mễ Thượng Tài tức giận đuổi theo chửi hắn: “Cậu có bệnh không vậy? Cậu cho là mình đang nằm mơ thì tự véo chính mình đi chứ!”

“Tự véo chính mình thì đau lắm.”

Ôn Thiều Ngọc nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng, rất thư thái.

“Tôi chưa bao giờ gặp người nào tồi tệ như cậu.” Mễ Thượng Tài bị Ôn Thiều Ngọc chọc tức đến mức trợn mắt liên tục: “Thực sự con gái cậu tìm được rồi sao?”

Ôn Thiều Ngọc mỉm cười ngốc nghếch: “Con trai tôi nói đã tìm được rồi.”

“Chậc, một đứa nhỏ bị bắt cóc nhiều ngày như vậy mà có thể tìm được sao? Con gái cậu không phải có thần tiên che chở chứ?” Mễ Thượng Tài hạ giọng nói.

“Cậu đừng có nói bậy.” Ôn Thiều Ngọc giật mình: “Bây giờ tôi không còn tin vào mấy chuyện đó nữa.”

Mễ Thượng Tài chỉ nói đùa: “Tôi cũng chưa nghe nói trẻ con bị bắt cóc mà có thể quay về được. Chỉ có thể nói rằng con gái cậu có bản lĩnh.”

“Đương nhiên rồi, đó là con gái nhà họ Ôn chúng tôi cơ mà.”

Ôn Thiều Ngọc rất tự hào, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để gặp con gái.

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.