Bí mật giấu kín nhiều năm
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 2: Bí mật giấu kín nhiều năm
Nguyên Đường là chị cả trong một gia đình có năm người con, hai trai ba gái. Cô và Nguyên Đống là thai long phụng, kế tiếp là đôi song sinh nữ Nguyên Liễu Nguyên Cần và cuối cùng là cậu út Nguyên Lương.
Nhà đông con nhưng toàn bộ kinh tế đều chỉ trông vào mấy sào ruộng vậy nên thân là chị cả, Nguyên Đường cũng phải đứng ra cùng cha mẹ gánh vác việc nhà và lo cho đàn em.
Được cái cả bốn người em của cô đều rất có chí cầu tiến vươn lên. Nguyên Đống đầu tàu gương mẫu thi đỗ đại học đầu tiên. Tuy chỉ là trường nghề nhưng năm ấy chính sách khuyến khích giáo dục, kể cả sinh viên tốt nghiệp trường nghề cũng được sắp xếp công tác. Thế nên Nguyên Đống học xong ra trường liền vào thẳng phòng giáo dục huyện, vinh dự trở thành người đầu tiên trong gia đình được ăn lương nhà nước.
Noi gương anh hai, Nguyên Liễu và Nguyên Cần cũng rất chăm chỉ đèn sách, thành tích học tập khá tốt. Khi đó Nguyên Đường đã xa nhà xuống phương Nam làm công. Ra ngoài gặp nhiều cảnh đời, biết tri thức vô cùng quan trọng thành ra cô kiên quyết phản đối việc cha mẹ bắt hai em gái thôi học.
“Con không thi đỗ đã đành, đằng này rõ ràng Nguyên Liễu Nguyên Cần thi đỗ cơ mà, không có lý nào không cho chúng nó đi học.”
Năm ấy Nguyên Đống vừa vào đại học, tiền bạc trong nhà vốn đã eo hẹp lại càng thêm túng thiếu. Xét cho cùng nuôi một sinh viên nào phải chuyện dễ dàng, nhất là với gia cảnh nghèo khó. Nhưng Nguyên Đường không muốn lỡ dở các em, cô ở phương Nam bán sức lao động kiếm tiền. Người ta làm một việc đã đủ chết đằng này cô cắn răng làm hẳn hai việc. Ban ngày làm công nhân ở xưởng giày, tối đến ra chợ đêm phụ bán quán cho người ta.
Phải như vậy mới giành được quyền đi học đại học cho hai đứa em gái. Một đứa đỗ trường hạng hai, một đứa vào trường nghề. Tốt nghiệp ra vừa hay bắt kịp những danh ngạch cuối cùng được phân vào bệnh viện và trường học.
Đứa cuối là Nguyên Lương, út ít nhất nhà, bé tuổi hơn hẳn các anh chị và được cha mẹ cực kỳ nuông chiều. Song trong nhà đã có ba sinh viên đại học, không lý nào đứa cuối lại lông bông. Vậy nên Nguyên Đống đăng ký cho nó vào trường cao đẳng học ba năm rồi liên thông hai năm lên đại học.
Nhà năm đứa con thì bốn đứa đều là sinh viên, ông bà Nguyên cứ phải gọi là mát mày mát mặt với bà con chòm xóm, nghiễm nhiên trở thành niềm ước ao ngưỡng mộ của toàn thể dân làng.
Mấy năm cuối đời sức khoẻ ông bà già yếu cũng một tay Nguyên Đường chăm bẵm cơm nước, nâng giấc sớm hôm. Nhưng hễ có ai đến thăm ông bà đều vui sướng khoe
“Đoàn tàu muốn chạy tốt thì phải nhờ đầu tàu. Nhà tôi may có thằng Đống tài giỏi nên kéo được mấy đứa em.”
“Vào thành hưởng phúc ấy hả? Ây da tôi không đi đâu, ở quê mình sân vườn rộng rãi tự tại biết bao nhiêu. Thằng Đống bảo thuê bảo mẫu từ trong thành về chăm sóc cha mẹ nhưng chúng tôi là nông dân mà, làm sao quen ngồi yên hưởng phúc như lão phật gia.”
“Hahaha tiền Tam thập niên khán phụ kính tử, hậu Tam thập niên khán tử kính phụ (1). Nhưng chung quy lại nhất định phải đi học. Chỉ có đi học mới có tiền đồ.”
…..
Nguyên Đường nhớ rất rõ mỗi lần nói ra những lời này trên mặt cha mẹ đều rạng ngời vui sướng, cằm hếch cao đầy vẻ tự hào.
Trong nhà ai cũng hạnh phúc viên mãn, trừ một mình cô.
Lúc đám em chưa đi học đại học, cô một mình tha hương cầu thực. Lúc chúng rời nhà đi học, cô quay trở về nhưng lại bị xem như cái bóng vô hình mờ nhạt.
Hễ mở miệng là cha mẹ khen Nguyên Đống tài giỏi thế nọ hiếu nghĩa thế kia. Rồi khoe khoang cách dạy con tốt nhất là hướng con theo tri thức. Nhưng hình như trong đó không bao hàm cô.
Ngay cả khách khứa tới thăm nhà cũng không để cô vào mắt, chỉ xoanh quanh nịnh hót cha mẹ có phúc Đức khéo dạy con.
…
Ngó xuống linh cữu lạnh băng, bàn thờ nhang khói nghi ngút, giấy tiền bập bùng cháy đỏ, Nguyên Đường thở dài một hơi. Thôi thì cũng xong một kiếp người, dù tốt dù xấu nhưng cô đã sống không thẹn với lương tâm trời đất.
Cả bốn đứa em đều học giỏi, ai bảo cô kém cỏi thi không đậu cấp ba thì phải chịu thôi!
Nhưng đến khi…
Nhìn thấy tờ giấy được giấu kín trong hộp sắt, Nguyên Đường dường như chết đi một lần nữa.
Tờ giấy ấy đã cũ lắm rồi, màu giấy hoen ố chỗ vàng chỗ đen, chữ viết bên trên cũng mờ gần hết.
Đáng lý linh hồn Nguyên Đường chuẩn bị bay đi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô đã dừng lại nghe cho hết
“Chị, mong chị tha thứ cho em, có chuyện này em đã giấu chị suốt nhiều năm đến bây giờ mới dám nói.”
Nguyên Đường chao đảo chới với, cảm giác như bị một chiếc chuỳ giáng thẳng vào đầu, đau đớn ngã gục!
“Chị, thật ra năm đó hai chị em mình cùng thi đậu cấp ba, nhưng ba mẹ vẫn luôn không cho em nói với chị.”
“Chị cũng đừng giận ba mẹ, bọn họ thực sự không dễ dàng.”
“Chị, em xin lỗi.”
Mặc dù giấy đã cũ chữ đã mờ nhưng vẫn có thể đọc được nội dung [Thông báo trúng tuyển vào trường THPT số 1 huyện Bạch. Vui lòng tới báo danh trước ngày 1/9]
Trên cùng viết hoa in đậm hai chữ: NGUYÊN ĐƯỜNG.
Rõ ràng đã làm ma rồi nhưng Nguyên Đường vẫn cảm nhận được sự buốt lạnh từ sâu thẳm linh hồn. Nháy mắt mọi thứ xung quanh dường như bị đông cứng bởi hơi thở lạnh lẽo phả ra từ địa ngục.
Giọt nước mắt hối hận của Nguyên Đống cùng những lời nói trước đây của cha mẹ bỗng chốc hoá thành lưỡi kiếm sắc lẹm tuyệt tình chém lìa linh hồn Nguyên Đường thành hai nửa.
“Đại nha à, không phải cha mẹ không cho con đi học mà là tại con học kém thi trượt, cha mẹ biết phải làm sao. Thôi cố gắng vất vả mấy năm, đợi sau này các em học hành thành tài nhất định sẽ quay lại giúp đỡ con.”
“Tại cha mẹ nghèo khó không có điều kiện nuôi con học ôn lại một năm, cha mẹ cũng buồn, cũng suy nghĩ lắm nhưng gia cảnh nhà mình nó vậy biết sao bây giờ. Đẻ trong nhà nghèo phải chịu khó vất vả một chút thôi con.”
Nguyên Đống thả tờ giấy thông báo trúng tuyển vào trong chậu than đang cháy hừng hực. Ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng nhấn chìm mảnh giấy mỏng tang. Nguyên Đường không màng lửa nóng, điên cuồng lao xuống.
Cô thi đậu!
Hoá ra năm đó cô cũng thi đậu!
Cô cố sức với lấy mảnh giấy. Kia rồi, ước mơ cùng mộng tưởng của cô ở ngay trước mắt, cô không thể vụt mất.
Nếu có hình có tướng, lúc này chắc chắn mọi người sẽ thấy Nguyên Đường không khác gì con thiêu thân lao vào chậu lửa, dùng tay không vục than hồng. Nhưng rất tiếc mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Ngay cả một mảnh tro cô cũng chẳng chạm vào được. Nguyên Đường lệ rơi đầy mặt, thống khổ trơ mắt nhìn tương lai bị phá huỷ, hy vọng bị thiêu rụi.
Đợi giấy cháy hết, Nguyên Đống dập đầu sát đất, nói
“Chị, kiếp này em nợ chị, kiếp sau em nhất định sẽ trả…”
Nguyên Đường trừng lớn cặp mắt đỏ quạnh, gắt gao nhìn chằm chằm người em trai thân thiết nhất, không những cùng chung máu mủ mà cùng chung cả bào thai với mình.
“Mày trả? Mày lấy gì trả?”
Nguyên Đường rống giận gào thét.
Đã từng có biết bao ôn nhu cùng hiền dịu nhưng giờ phút này tất cả đã hoá thành cuồng phong thịnh nộ của thống khổ cùng căm hận.
Linh hồn Nguyên Đường đảo qua đảo lại xung quanh bốn người em. Nguyên Đống thiêu huỷ thư thông báo nhưng Nguyên Liễu và Nguyên Cần không mảy may có một chút bất ngờ nào, Nguyên Lương lại còn hỏi
“Sao đến giờ vẫn còn giữ cái này, em tưởng anh đã đốt từ lâu rồi chứ.”
Nguyên Đống trầm mặc giây lát: “Chị ấy tâm tâm niệm niệm việc học cả đời, giờ chị ấy đi rồi coi như cho chị ấy thoả ước nguyện đi.”
Nguyên Đường phẫn nộ bay vòng vòng, hai tay muốn lao vào xé toạc thằng em trai yêu dấu ra để xem tim nó làm bằng gì?!
Thoả ước nguyện? Haha Thoả ước nguyện!
Nghe có nực cười không cơ chứ. Lúc còn sống không cho cô thoả ước nguyện, giờ chết đi rồi mới bảo cho cô thoả ước nguyện.
Cô đi đâu thực hiện ước nguyện bây giờ???
Đlinh đlinh đlinh….
Tiếng chuông triệu hồi linh hồn càng lúc càng dồn dập, Nguyên Đường liều mạng giãy giụa, cô không muốn đi, cô không cam lòng…
Một vầng sáng từ trên cao nhấc bổng cô lên. Nguyên Đường trơ mắt nhìn thể xác cùng di ảnh mỗi lúc một xa. Giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống, cô hối hận rồi!
ĐING!
Mặt mũi cô ướt tèm nhem, không biết qua bao lâu sau bên tai vang lên tiếng quát mắng quen thuộc
“Đại Nha, con Đại Nha đâu, giờ là mấy giờ rồi còn ngủ, mày có dậy nấu cơm ngay cho tao không thì bảo?”
===
Chú thích:
(1)Thành ngữ Trung Quốc “ba mươi năm đầu người ta nhìn cha mà yêu quý con, ba mươi năm sau người ta nhìn con mà kính trọng cha”, ý nói trong nửa đầu cuộc đời khi con đang trong ngưỡng cửa trưởng thành được mọi người yêu quý là vì kính trọng cha anh ta. Còn nửa sau cuộc đời, khi người cha đã già yếu nhưng vẫn được người đời tôn trọng là do dựa vào năng lực và địa vị của người con trong xã hội.
Đăng bởi | TựaThủyLưuNiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 59 |