Chương 3: Đêm Trong Ngôi Làng Hoang
Ánh chiều tà mờ nhạt phủ lên ngôi làng bỏ hoang một vẻ âm u, kỳ dị. Lục Vũ đứng giữa những ngôi nhà đổ nát, ánh mắt dò xét từng chi tiết nhỏ. Không khí nơi đây khiến anh cảm thấy như bị đè nặng, mỗi hơi thở đều khó nhọc. Người giấy đứng im lặng sau lưng anh, đôi mắt không ngừng quét qua bóng tối đang dần dâng lên xung quanh.
"Chúng ta sẽ ở đây đêm nay," Lục Vũ nói, giọng đầy cảnh giác.
Người giấy gật đầu, không phản đối. Nó không cần ngủ, không cần ăn, nhưng Lục Vũ thì khác. Anh cần nghỉ ngơi, không chỉ để hồi phục thể lực mà còn để phân tích những gì vừa xảy ra. Từ khi bước vào Mộng Cảnh, mọi thứ đều vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
Lục Vũ chọn một căn nhà tương đối nguyên vẹn nằm ở rìa ngôi làng. Cửa chính đã mất, tường đầy rêu mốc, nhưng ít nhất mái nhà vẫn còn chắc chắn. Anh bước vào, ánh mắt quét qua gian phòng nhỏ. Một cái bàn gỗ mục nát, vài chiếc ghế lung lay, và một chiếc gương lớn bị nứt đặt dựa vào tường.
"Chủ nhân, nơi này không an toàn," người giấy cảnh báo, giọng trầm thấp. "Ta cảm nhận được có thứ gì đó đang ẩn nấp gần đây."
Lục Vũ không bất ngờ. Ngôi làng này từ đầu đã mang theo cảm giác không lành, và anh biết rõ rằng những nơi thế này hiếm khi không có quỷ dị nào trú ngụ.
"Chúng ta không có lựa chọn khác. Ngươi canh gác, ta cần nghỉ ngơi."
Người giấy im lặng nhận lệnh, đứng chắn trước cửa. Lục Vũ ngồi xuống chiếc ghế, lưng tựa vào tường, tay vẫn giữ chặt mảnh vỡ. Anh nhắm mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở. Nhưng chưa đầy vài phút, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến anh bật .
Từ góc tối bên cạnh chiếc gương, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Đó không phải là tiếng gió hay tiếng gỗ mục nứt vỡ, mà là tiếng cười khúc khích, yếu ớt nhưng đủ để khiến người nghe cảm thấy rợn tóc gáy.
"Ngươi có nghe thấy không?" Lục Vũ hỏi, ánh mắt hướng về phía người giấy.
Người giấy quay đầu, đôi mắt đỏ rực sáng lên như hai đốm lửa nhỏ. "Có thứ gì đó... phía sau gương."
Lục Vũ đứng dậy, tay siết chặt mảnh vỡ. Anh bước từng bước cẩn thận về phía chiếc gương nứt. Tiếng cười vẫn vang lên, giờ đây rõ ràng hơn, như thể có ai đó đang trêu chọc anh từ bên kia thế giới.
"Cẩn thận!" Người giấy hét lên, lao tới kéo anh lùi lại. Chỉ trong tích tắc, chiếc gương bất ngờ vỡ tung, những mảnh kính sắc nhọn bay khắp căn phòng.
Từ trong khung gương, một bàn tay nhợt nhạt thò ra, móng tay dài cào xuống sàn gỗ, tạo ra âm thanh chói tai. Tiếp theo đó là một khuôn mặt đầy vết nứt, đôi mắt không có tròng, chỉ là hai hốc đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lục Vũ.
"Lại là một quỷ dị khác," Lục Vũ lẩm bẩm, đôi chân vô thức lùi lại.
Sinh vật bò ra khỏi khung gương, cơ thể của nó dài ngoằng và vặn vẹo như không có xương. Nó không phát ra tiếng động nào ngoài tiếng cào móng tay trên sàn nhà. Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, nhiệt độ giảm mạnh, hơi thở của Lục Vũ tạo thành làn khói trắng.
"Ta sẽ xử lý nó!" Người giấy gầm lên, lao thẳng vào sinh vật.
Nhưng ngay khi lưỡi đao giấy chém xuống, sinh vật bỗng tan biến, để lại một cái bóng mờ mờ. Người giấy loạng choạng, lưỡi đao chém xuyên qua không khí.
"Cẩn thận! Nó là loại quỷ dị ảo ảnh!" Lục Vũ cảnh báo, nhớ lại thông tin từng đọc trong một cuốn sách cổ về các loại quỷ dị. "Thực thể thật của nó không nằm trong không gian này, mà là trong... một chiều không gian khác."
Sinh vật xuất hiện lần nữa, lần này từ phía sau lưng Lục Vũ. Nó lao tới, móng tay nhọn hoắt nhắm vào cổ anh. Lục Vũ xoay người, giơ mảnh vỡ lên chắn đòn. Một tiếng "choang" vang lên, sinh vật bị đánh bật trở lại, nhưng không hề tỏ ra đau đớn.
Lục Vũ biết rằng cách tiếp cận thông thường sẽ không hiệu quả. Anh nhắm mắt, tập trung ý niệm vào mảnh vỡ trong tay. Giọng nói kỳ bí vang lên trong đầu anh lần nữa:
"Kích hoạt quyền năng: Nhìn Thấu Ảo Ảnh."
Khi mở mắt ra, thế giới xung quanh đã thay đổi. Những bức tường mục nát, sàn gỗ đổ nát giờ đây bị thay thế bởi một khung cảnh kỳ lạ. Tất cả đều nhuốm một màu đỏ như máu, và sinh vật kia đứng cách anh vài bước chân, cơ thể nó to lớn và rõ ràng hơn trước.
"Ta thấy ngươi rồi..." Lục Vũ lẩm bẩm, bước tới.
Đăng bởi | yy15529619 |
Thời gian |